Ai cũng nói không biết quý trọng một khi mất rồi sẽ thấy đau. Nhưng tôi lại nhận ra rằng càng trân trọng càng yêu thương thì khi mất rồi… rất rất đau! 
.................................. 
Giữa hành lang bệnh viện, chúng tôi đứng đó, người dưới đất, kẻ tức giận. Đáng lẽ ra tất cả đã không diễn ra như thế này, lẽ ra giờ này chúng tôi đã có thể cùng nhau vui vẻ tám chuyện và ăn hoành thánh nóng hổi, nhìn người qua lại mới đúng. 
Giọng run lên uất nghẹn, tôi không cam tâm… không cam tâm với kết thúc như vậy. Tình cảm bao năm qua nói cắt đứt dễ dàng như vậy sao? Ánh mắt xao động, tôi biết em hiểu, nhưng thay vì tiếp thêm hi vọng em chỉ cúi đầu nhìn chỗ khác. 
Ha ha ha! Hành lang dài trống trải vang lên tiếng cười như xé gan xé họng, một vài y tá khó chịu đưa mắt nhìn. Nhưng tôi không quan tâm, với tôi hiện giờ chỉ còn sự trống rỗng đến đau đớn cõi lòng… 
Cười nhưng nước mắt lại chảy, là vui hay buồn? Đôi mắt cứ thế dần nhòe đi giữa màng nước phủ kín, bóng đôi tình nhân phản bội mờ ảo lượn lờ trước mặt càng làm tăng thêm sự chua xót. Trong phút chốc tôi chợt nhận ra niềm tin bao lâu nay đã vỡ tan tự lúc nào, cái thứ tình yêu theo bên người bấy lâu nay ngỡ thật gần nay đã rời xa, bỏ rơi tôi ở lại. 
Ai cũng nói không biết quý trọng một khi mất rồi sẽ thấy đau. Nhưng tôi lại nhận ra rằng càng trân trọng càng yêu thương thì khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-try-hoa/2278704/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.