Sau khi giải quyết xong Mã Văn Tuấn lập tức đi lên lầu tìm Thuỳ Ân. Đến nơi anh thấy hai cô hầu đứng trước cửa phòng lấm liếc nhìn nhau. Anh cất tiếng hỏi:
“Cô ấy ở bên trong?”
Một cô người hầu gật đầu cung kính:
“Vâng thưa thiếu gia, cô Thuỳ Ân đã ở trong phòng lâu lắm rồi. Cô ấy bảo chúng tôi xuống nhà nhưng vì không yên tâm nên chúng tôi chờ ở đây.”
Đôi mày Mã Văn Tuấn nhíu lại không hài lòng với cách xưng hô của người hầu dành cho Thuỳ Ân. Anh nghiêm mặt kiên định nhắc nhở:
“Sau này thay đổi cách gọi, gọi cô ấy là thiếu phu nhân.”
Hai người hầu không nghĩ thiếu gia nói thật làm thật. Cô gái kia chính thức trở thành thiếu phu nhân của họ rồi sao? Như vậy cũng tốt vì Thuỳ Ân rất tháo vác mọi việc, lại còn xinh đẹp thông minh nữa. Đối với vị thiếu phu nhân bất ngờ này bọn họ vô cùng hài lòng.
“Vâng thưa thiếu gia chúng tôi đã nhớ rồi.”
Cả hai đồng thanh sau đó lặng lẽ đi xuống dưới nhà. Mã Văn Tuấn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào luôn. Đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ ngồi bó gối bên khung cửa sổ, đầu tựa vào tấm kính, đôi mắt vô định nhìn bên ngoài. Trong hai con ngươi long lanh ấy chứa đựng bao nỗi bi thương thống khổ làm Mã Văn Tuấn cũng bất giác đau lòng theo. Nhẹ đi đến bên cạnh Thuỳ Ân kéo cô ôm vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc đen dài, khẽ nói:
“Tôi đã xử lí xong rồi từ nay không ai dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tinh-yeu-ong-xa-qua-tuyet-tinh/365855/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.