Mã Văn Tuấn ở phòng bệnh nghe điện thoại với mẹ bỗng dưng bà im lặng tắt máy ngang khiến anh ta khó hiểu. Nghĩ rằng bà gọi đến nói như thế cho anh ta biết một tiếng rồi tắt tránh nguy hiểm nhưng sao ruột gan anh lại sôi trào không yên như vậy…Cả đêm Mã Văn Tuấn không thể ngủ được nên khi rạng sáng anh ta đã gọi điện đến Mã gia gặp quản gia để hỏi tình hình. Quản gia nói mẹ anh ta ra ngoài từ sớm nên lên phòng tìm bà không thấy còn Mã Thức Phương cũng rời đi. Mã Văn Tuấn thở dài tắt máy nhưng cảm giác lo lắng vẫn không nguôi. Ngay khắc đó chuông điện thoại reo lên, anh ta nhận máy mà tâm chết lặng, điện thoại cầm trong tay cũng rơi xuống. Mã Văn Tuấn rất nhanh hoàn hồn lại, mặc kệ vết thương phẫu thuật chưa lành trên người vẫn còn quần áo bệnh nhân phi như bay ra cửa chạy đi mất.
Mã Văn Tuấn bắt taxi đến Mã gia, đập vào mắt anh ta là cảnh tượng Mã Thức Phương bị vệ sĩ giữ chặt không ngừng gào thét. Anh ta chẳng màng đến mà đi lại chiếc túi to màu đen nằm trên đất. Cảm giác nặng nề bao trùm lấy cả thân thể Mã Văn Tuấn, bàn tay to lớn run run kéo khoá….Khuôn mặt người phụ nữ trắng bệt ngưng động hiện ra, Mã Văn Tuấn như không tin, anh ta lay lay người bà Thái Châu, lời nói nghẹn ngào chua xót:
“Mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi con là Văn Tuấn con đến gặp mẹ rồi này….”
Mã Văn Tuấn vừa khóc vừa ôm chặt thi thể bà Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tinh-yeu-ong-xa-qua-tuyet-tinh/365814/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.