-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Vào mùa thu, thời tiết bên ngoài rất hợp lòng người, ra ngoài chơi còn thoải mái hơn nằm ngốc trong phòng, vậy nên cứ mỗi lần tìm không thấy người Cẩm sẽ tự động chuyển hướng ra ngoài cánh rừng.
Ở đó có một cái xích đu, kích thước vừa đủ để cho Đông đi dạo mỏi chân có thể nằm nghỉ ngơi, hơn nữa cũng đủ chỗ cho hai con mèo chen chúc với cậu.
Quả nhiên người anh tìm đang nằm trên xích đu, trong lòng ôm Chiêu Tài, Tiến Bảo nằm bên cạnh, một người hai mèo đang ngủ rất ngon.
Cẩm cười lắc đầu, đáy mắt tràn ngập dịu dàng bước thật khẽ đến bên cậu, vừa mới ngồi xuống đã vô tình đánh thức Đông.
“Sao hôm nay Tùng Bản tha cho anh sớm vậy?” Đang ngủ trưa bị đánh thức nên giọng cậu nghe rất lười.
Cẩm bất đắc dĩ nhún vai: “Thật không biết ai mới là ông chủ nữa!”
Đông chẳng thèm đồng tình với anh, cậu lành lạnh nói: “Vậy có nghĩa là ông chủ như anh quá hư hỏng.”
“Em còn nói móc anh nữa.” Cẩm ấm ức nhìn Đông: “Nếu không phải tình trạng của nhà họ Bạch Xuyên kia quá rắc rối thì anh có cần phải như vất vả như vậy sao? Em không nghĩ coi anh vì ai!”
Đông vẫn một dạng không tim không phổi: “Ừ thì vì em, vậy thì anh ráng mà chịu đựng đi!”
“Thật ra, cũng không hẳn phải cố gắng lắm đâu.” Mắt Cẩm như dính mật nhìn Đông “Vì em, anh sẽ rất vui vẻ mà chịu đựng.”
Phản ứng của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-thieu-ly/2796493/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.