Tùng Bản biết mấy tuần gần đây tâm trạng Cẩm rất tốt, anh ta cầm túi hồ sơ nhỏ vừa thu được, thuận tay cầm theo mấy tập hồ sơ Cẩm vừa nhìn thấy nhất định sẽ trở mặt, thong thả đi tới chỗ anh.
Nhìn thấy Tùng Bản, Cẩm cũng không muốn đón tiếp mấy, anh bình tĩnh nói: “Chậm 5 phút.”
Tùng Bản le lưỡi, anh ta không dám đáp lại, vội vàng đặt túi hồ sơ nhỏ kia lên trên mấy tài liệu còn lại, đặt lên bàn Cẩm.
Cẩm cầm lấy cái túi hồ sơ nhỏ, anh liếc mắt nhìn thấy thứ được mang tới cùng, lại nhìn qua Tùng Bản: “Nếu đã là những thứ bình thường không dám mang vào đây thì cứ trực tiếp làm cho chúng nó không thấy được ánh mặt trời đi.”
Tùng Bản có chút chột dạ cười nói: “Hôm nay cũng xem như là một ngày ‘bình thường’ nha! Là tôi thuận tay nên mang vào luôn thôi.”
Cẩm khẽ hừ một tiếng, cười như không cười, nhưng cũng không thèm truy cứu nữa.
Trong lòng Tùng Bản thở ra một hơi, quả thật là tâm trạng Cẩm đang rất tốt, nếu là bình thường thì mấy thứ này đã bị Cẩm ném lên mặt anh ta.
Cẩm mở túi hồ sơ ra, nụ cười trên mặt anh lại càng sâu, Tùng Bản đã theo cạnh Cẩm nhiều năm nên anh ta biết đó là nụ cười phát ra từ trong tâm, trong lòng không nhịn được than nhẹ, bây giờ cơ hội được nhìn thấy nụ cười thế này của Cẩm rất ít.
Trong túi cũng chẳng phải là gì, bên trong chính là một tập giấy ghi chú và hình chụp, trên giấy ghi chú viết tình hình gần đây của Đông, hình chụp hiển nhiên cũng là hình Đông, thật ra nội dung của mỗi tuần gần như giống nhau, bối cảnh trong hình cũng không khác nhiều lắm, chỉ có một điểm khác là người trong hình càng ngày càng khỏe mạnh, người phơi nắng càng lúc càng đen, nhìn qua cảm thấy khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đông cũng không tìm một cái hang cùng ngõ hẹp nào đó thật, nhưng cũng chẳng phải một nơi đông đúc theo thói quen của cậu mà cậu đặt chân ở một thành phố nhỏ miền nam.
Vượt ngoài dự định của Cẩm, Đông trở thành một người khác hoàn toàn với sở trường của cậu, làm một người lái xe đi giao hoa.
Cẩm vốn tưởng người vừa có được tự do như cậu sẽ muốn trải nghiệm những cuộc sống khác nhau, không ngờ cậu chỉ an phận ở một chỗ, tập trung làm công việc lái xe của cậu. Cẩm đoán không được, anh cũng lười đoán. Chỉ cần cậu vui vẻ, cậu muốn làm gì đều được cả.
“Cậu ấy vẫn còn làm người giao hoa hả?” Tùng Bản hỏi.
“Ừ.” Cẩm lên tiếng, anh đưa hình chụp cho Tùng Bản.
Tùng Bản cũng không khách sáo nhận lấy, vừa lật xem vừa nhận xét: “Người này làm tài xế thật đáng tiếc, nhìn đôi chân kia, đôi tay kia, dáng người kia, đi làm người mẫu cũng vẫn được, mấy tấm hình này làm nổi bật lên khuôn mặt của cậu ta, những ngôi sao bây giờ còn thua xa… Ấy! ấy…!” Tùng Bản đột nhiên la lên: “Đây là cái gì vậy? Sao trên tay cậu ta lại có vết máu, là do hoa với cây cảnh đâm bị thương hay sao?” Vừa nói vừa lén liếc sang nhìn trộm Cẩm.
Quả nhiên vẻ mặt anh đột ngột thay đổi, vội vàng xông lên: “Sao vậy? Sao lại bị thương?”
“A, thì ra là tôi nhìn nhầm!” Tùng Bản le lưỡi.
Cẩm hung ác liếc nhìn anh ta: “Mắt cậu thật kém. Cặp mắt đó vứt đi là vừa rồi!”
Tùng Bản vội vàng cười lấy lòng: “Nó đã kém như thế rồi, hội trưởng tạm thời tha cho nó đi!”
Cẩm lạnh lùng hừ một tiếng.
Tùng Bản vẫn chưa nói xong: “Lúc nãy là tôi nhìn lầm, nhưng làm cái nghề giao hoa này cũng khó tránh được những lúc bị cây cỏ làm bị thương, chưa nói đến có vài loại hoa còn có độc!”
Nghe được một chữ ‘độc’ kia, chân mày Cẩm nhíu lại thật chặt nhưng anh lập tức nói: “Nghề nghiệp nào cũng có nguy hiểm của nó, sẽ có người nhắc nhở em ấy cẩn thận.”
Tùng Bản quệt miệng, giả vờ nói mấy chuyện vô nghĩa: “Đó là chuyện đương nhiên, nhưng mỗi ngày vẫn có vài người làm việc vô tình bị thương, thậm chí là chết…” Tùng Bản phát hiện sắc mặt Cẩm càng lúc càng khó coi, Tùng Bản biết điều lập tức ngậm miệng.
Qua một lát, thấy Cẩm không bày tỏ ý kiến gì, Tùng Bản không nhịn được hỏi: “Hội trưởng thật sự không muốn quản lí chuyện của cậu Đông Sơn hả?”
“Tôi lấy tư cách gì để quản lí?” Cẩm thờ dài, giọng anh có chứa vài phần cô đơn: “Em ấy có thể để cho người khác quản lí mình hay sao chứ?”
“Nếu không quản lí được, vậy thì trao đổi với cậu ta?” Tùng Bản nói ẩn ý.
Cẩm đảo mắt, anh đã hiểu.
Anh nhìn Tùng Bản, Tùng Bản vẫn mang bộ dạng không nhanh không chậm hệt như một tên lưu manh: “Trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu thường hay viết kết thúc chính là sự bắt đầu của một câu chuyện mới.”
Cẩm nhấc chân đạp anh ta một cái: “Cậu xem chuyện của ông chủ cậu như mấy câu chuyện tình yêu trong tiểu thuyết hả!”
Tùng Bản phủi mông, kêu oai oái: “Tôi chỉ tìm chút vui vẻ trong công việc thôi mà!”
“Tìm chút vui vẻ trong công việc…” Cẩm nhìn Tùng Bản, cười lạnh chậm rãi bước tới: “Nếu cấp dưới của tôi đều như thế vậy thì tôi cũng không cần phải khách sáo…” Anh vừa nói vừa bẻ tay.
“Chủ tịch… Vui vẻ của anh không thể dựa trên nỗi đau của người khác!”
Thế là cuộc nói chuyện dừng lại trong tiếng la hét của Tùng Bản…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]