Trong văn phòng, Đông chăm chú lật tài liệu thì Tự Phương đưa báo cáo đến.
Cậu không cho Tự Phương ra ngoài, Tự Phương thuận tiện đứng bên cạnh chờ. Ngón tay trắng nõn, thon dài nhưng móng tay được cắt tỉa gọn gàng lại không có một tia huyết sắc (màu hồng của máu) nào lật qua một tờ rồi lại một tờ.
Tự Phương biết vết thương trên lưng Đông vẫn chưa khỏi, tất nhiên trong lòng hắn tồn tại áy náy nhưng nghĩ tới một người khác bị đưa đến Hokkaido thì áy náy nhiều bao nhiêu cũng biến mất không còn.
“Kính Ngôn có ổn không?” Đông đột nhiên hỏi một câu.
Đầu cậu vẫn cúi thấp, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi văn kiện, Tự Phương không khỏi hoài nghi câu hỏi vừa rồi là hắn tự tưởng tượng ra.
Buông hồ sơ trong tay, Đông dựa lưng vào ghế nhìn Tự Phương, hỏi lại một lần: “Kính Ngôn có ổn không?”
Tự Phương bối rối cúi đầu xuống, sau đó hắn cảm thấy không cần thiết, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực đối diện với Đông: “Một nơi lạnh như vậy, đối với người không sống ở đó từ nhỏ làm sao có thể ổn đây?”
Không biết là có phải vì phản ứng của Tự Phương quá thú vị, Đông cười khẽ: “Vậy điều em ấy đi rèn luyện, tương lai anh cùng em ấy đến Nam Cực xem chim cánh cụt cũng không thành vấn đề nhỉ.”
“Tại sao tôi lại cùng cậu ấy đi đến Nam Cực?” Tự Phương không biểu cảm trả lời một câu.
“Thì ra anh Thành Nhất đã quên rồi…” Đông nói vô cùng nhỏ, như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-thieu-ly/2796326/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.