Người ta nói khoảnh khắc là vĩnh hằng, chẳng lẽ mười mấy năm trước gặp được cậu chính là khoảnh khắc vĩnh hằng của hai người?
Giờ này mặt trời buổi chiều đã hạ xuống, chuyển thành ánh sáng mờ nhạt màu đỏ thẩm chiếu vào mặt Đông, chiếu lên người Đông nhuộm thành một bức tranh huyền ảo xinh đẹp, chỉ khi cố ý đến gần mới có thể cảm nhận được hô hấp.
Người này nhất định là của mình, chỉ có thể là của mình…
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Cẩm, Đông hơi nghiêng đầu, khóe mắt giương lên một độ cong xinh đẹp, lông mi nhỏ dài bị nhuộm thành ánh chiều đỏ trong suốt.
Cẩm cười nói: “Sau này giữa trưa hè ở đây ngắm phong cảnh, ngâm chân, ăn dưa hấu là hưởng thụ tuyệt vời nhất trên thế giới.”
Đông liếc xéo anh một cái: “Đó là kiểu hưởng thụ của mấy trăm năm trước sao? Hưởng thụ thời nay là phải ở trong phòng chiếu xem phim, mở máy lạnh, ăn kem.”
“Chậc, đúng là chẳng lãng mạn!” Cẩm oán giận: “Uổng cho dáng vẻ mơ màng của em.”
“Lãng mạn có ăn được không?” Đông cười nhạt, hừ hừ nói: “Tôi là một con người bình thường sống trong thế giới hiện thực bị sự sống còn đè ép đến mức không thể thở nổi.”
Vẻ mặt sinh động khiến mắt Cẩm mờ đi, không nhịn được vuốt tóc Đông: “Như thế mà còn gọi là người bình thường sao? Chính em cũng không biết ông trời bất công bao nhiêu sao?”
Đẩy tay Cẩm ra, Đông không nghĩ vậy: “Nhưng mà ông ấy cho tôi một thứ hữu dụng nhất.”
Cẩm chưa đáp lại Đông đã nhấc chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-thieu-ly/124645/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.