Chương trước
Chương sau

"Các tỷ muội có chuyện gì sao lại cười vui vẻ như vậy?" Hạ Quan Vũ từ xa bước tới cười cười quan tâm. Trong lòng lại thầm oán hận, đám sát thủ hôm qua nàng sai đi đã không thấy về, không lẽ đã bị ả ta hạ sát?
Phù Thiên Băng tâm tình vốn đang không tốt còn nghe thấy câu hỏi trêu tức đó của Hạ Quan Vũ thì làm sao vui nổi, nàng hậm hực trả lời cho có:"Làm gì có chuyện vui nào, bọn họ cười nhảm đấy." Nói rồi nàng "hứ" một cái.
Nhìn bộ dạng của Phù Thiên Băng, Đoàn Ngạo Quân liền cười nói:"Ai lấy hết đồ ăn của con Mèo muội sao?" Người trong cuộc tất nhiên thấy hành động của Phù Thiên Băng rất đáng để cười nhưng còn với Hạ Quan Vũ thì khác. Nàng ta bình thường đã rất đố kị với Phù Thiên Băng, mà nay nàng lại trả lời tỏ thái độ với nàng ta đương nhiên cái gai trong mắt đã thêm cục mủ to tướng rồi:"Vị này là??" Hạ Quan Vũ nhìn một lượt Đoàn Ngạo Quân hỏi.
Cả đời Hạ Quan Vũ chưa bao giờ nhìn thấy qua có người lại đẹp đến như vậy. Khí chất thanh cao hơn người, trên người bộ xiêm y trắng bạch thoát tục không chút bụi trần. Nàng ta còn muốn diễm lệ hơn Phù Thiên Băng hai ba phần!!!
Hạ Quan Vy trong ánh mắt hiện lên vài tia khinh bỉ chán ghét. Mặt hoa da phấn nhưng nhìn nàng ta giống kiểu đầu óc ngu si đần độn nhỉ. Những người như nàng ta chỉ để giải trí mua vui là quá có phúc cho nàng ta rồi.
"Đây là Đoàn Quý Phi của nước Nguyệt Quốc. Nàng ấy theo Nguyệt Vương đến." Phù Thiên Băng cười vui vẻ giới thiệu. Chỉ tiếc nàng không phải nam nhân, chứ nếu không chắc nàng vác Tiền Bối về nhà nàng lâu rồi.
"Rất vui được gặp cô." Đoàn Ngạo Quân tính tình khá giống Phù Thiên Băng, bao nhiêu lễ nghi phiền toái nàng đều để sau đầu nên thành ra Hạ Quan Vũ đã chán ghét lại càng chán ghét hơn, bất quá ngoài mặt nàng ta vẫn mỉm cười đáp lại:"Thật may mắn cho Bổn cung khi được diện kiến Quý Phi Nguyệt Quốc có sắc đẹp hơn người như Đoàn Quý Phi đây."
"Hạ Quý Phi quá khen. So về sắc lẫn tài Ngạo Quân vẫn chưa thể sánh kịp Hạ Quý Phi mà." Đoàn Ngạo Quân không nghĩ cũng biết mấy tên thích khách đêm qua là do nàng ta phái đến giết Phù Thiên Băng, chỉ là Thiên Băng tâm hồn ngây thơ trong sáng chưa đủ hiểu chuyện mà thôi.
"Ây da, hai người cứ khách sáo như vậy hoài để làm gì a!!!" Phù Thiên Băng lùng bùng lỗ tai ngăn cản, đoạn nàng lại nói:"Hạ Quý Phi hay ở lại ăn cùng tỷ muội ta đi. Tỷ tỷ của ta nấu ăn rất ngon a.." Nói rồi nàng liền kéo tay Đoàn Ngạo Quân đến chiếc bàn đầy thức ăn. Quả thực là nhìn hấp dẫn ghê lắm nha, đụng trúng tâm can Phù Thiên Băng nàng rồi.
Hạ Quan Vũ đôi mắt hiện lên vài tia coi thường định ngồi xuống thì thị nữ nói nhỏ gì đó bên tai nàng ta. Ác ý hiện rõ lên đôi mắt nhưng miệng vẫn cười như không nói:"Bổn cung còn có việc phải làm chắc không cùng ngồi ăn cùng hai tỷ muội được. Đành hẹn ngày sau vậy." Rối một mạch bước đi. Có vẻ rất vội vàng.
"Tiểu Băng, nhớ giữ khoảng cách đề phòng Hạ Quý Phi. Cô ta tâm tính độc ác chị sợ sẽ làm hại em." Đoàn Ngạo Quân nói mà trong lòng lo lắng không yên. Người này không dễ đối phó, Phù Thiên Băng lại giống nàng khi xưa không hề đề phòng nàng sợ muội ấy sẽ là Đoàn Ngạo Quân thứ hai nên sự lo lắng trong lòng ngày càng lớn.
___
"Tới Bình Chánh cung." Hạ Quan Vũ rời đi được vài bước cách một khoảng với Phù Thiên Băng mới lên tiếng ra lệnh. Chắc nàng cũng không ngờ Đoàn Ngạo Quân võ công cao cường ngũ giác tinh nhuệ nên nghe thấy những gì nàng vừa nói.
Đoàn Ngạo Quân cầm lên ly trà nói vu vơ:" Tiểu Băng, Bình Chánh cung là nơi nào vậy?"
"Bình Chánh cung?" Phù Thiên Băng trơ mắt hỏi lại. Lúc sau nàng mới ngồi thẳng lưng tỏ vẻ nghiêm trang tằng hắng hai tiếng nói:"A Bích, lên trình bày ta nghe Bình Chánh cung là nơi nào." A Bích bĩu môi coi thường chủ tử, chủ tử nhập cung căn bản là chỉ quan tâm ăn uống chơi đùa làm gì biết đến chuyện khác. Không biết mà còn tỏ vẻ, quá chán chủ tử rồi. Nhìn vẻ mặt này A Bích mà Đoàn Ngạo Quân không nhịn nổi cười với hai chủ tử họ.
"Bình Chánh cung là nơi ở của Bình Phi dưới Hạ Quý Phi một cấp. Nghe đâu Bình Phi là người có nhan sắc hơn người, rất được Hoàng thượng sủng ái. Nhưng vì cha nàng mới mất cách đây một năm nên thế lực yếu ớt không được các chủ tử coi trọng, mặc dù được sủng ái nhưng vẫn không bằng một gốc của Hạ Quý Phi." A Bích trình bày.
"Vậy Hạ Quý Phi có hay làm khó nàng ta không?" Đoàn Ngạo Quân ngước mắt hỏi.
Nghe vậy A Bích liền cười cười lắc đầu nói:"Nô tỳ nghe nói Hạ Quý Phi rất coi thường vị Bình Chánh phi này. So về tài mạo và gia thế thì không đáng cho Hạ Quý Phi phải để mắt tới nên nàng ấy không quan tâm lắm đến Bình Chánh Phi."
"Nhưng nếu nói vậy thì khi nãy Hạ Quan Vũ đâu cần phải gấp gáp qua Bình Chánh cung như vậy? Mà hình như còn rất tức giận." Đoàn Ngạo Quân không hiểu lắm hỏi.
Nghe vậy Phù Thiên Băng liền ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Ngạo Quân nói:"Có khi nào đây là một vụ drama đánh ghen giống như trong mấy bộ phim cung đấu không chị?" Hai nàng lo lắng nhìn nhau rồi đột nhiên đứng bật dậy đi về hướng Bình Chánh cung. Hạ Quan Vũ nếu không phải chuyện quan trọng gì thì sẽ không tức giận đến vậy. Ắc hẳn là nghiêm trọng.
Bước chân hai nàng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.