Thời gian lặng im trôi qua, cứ thế đã hai vạn năm. Hôm nay Tử Thiên đang ngồi trong phòng ôn nhu lau chùi vỏ ngoài của quả trứng thì bỗng nhiên Ngọc Hoàng hốt hoảng, lần đầu tiên không để ý lễ nghĩa tông cửa nhào vào, vừa nhìn thấy Tử Thiên liền xông tới nắm tay y: “Sư phụ, màng phong ấn Yêu Ma hai giới đã xuất hiện vết rách, dự toán chỉ còn hai canh giờ sẽ nứt vỡ hoàn toàn.”
Tử Thiên nghe vậy vẻ mặt liền nghiêm nghị lên, bàn tay đang cầm vải lau chùi cũng thoáng cứng ngắc, sau đó quay đầy nhìn Ngọc Hoàng bình tĩnh nói: “Vỡ thì vỡ thôi, ta đã phong ấn chúng nó một lần, lẽ nào không phong ấn được thêm lần nữa? Huống chi Yêu Vương và Ma Hoàng đã bị ta đẩy vào kẽ hở không gian hồn phi phách tán. Chút tôm tép đó sẽ làm được trò trống gì, ngươi thân là Ngọc Hoàng đại đế, gặp chút chuyện vậy mà đã hốt hoảng rồi sao?”
Ngọc Hoàng nhẹ cúi đầu: “Đồ nhi biết sai, xin sư phụ mau chóng tiến tới nơi phong ấn để nghừa hậu hoạn.” Nói xong Ngọc Hoàng xoay lưng bước đi, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Tử Thiên nhìn Ngọc Hoàng đã đi xa, cúi đầu nhỏ nhẹ nới với quả trứng: “Bé con, chờ ta trở về.”
Chiến trường là nơi rất nguy hiểm, dù không có Yêu Vương và Ma Hoàng, dù y thần lực cao cường, nhưng y vẫn không dám mạo hiểm mang bé con theo, bé con còn quá yếu ớt, y sợ mình một phút không cẩn thận lại đánh mất bé con lần nữa. Y xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-huyen-quan-ngoc-tuyet/32871/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.