Chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, chút thần lực còn sót lại của y chỉ đủ để chống chọi đến đạo thứ bảy mươi, trước mắt dần dần tối sầm, và y không còn biết gì nữa.
Đến khi y có ý thức, lại phát hiện mình may mắn không bị hồn phi phách tán, nhưng… cũng chỉ là may mắn một chút như vậy. Hiện tại y chỉ còn lại một lũ tàn hồn, mà tàn hồn này còn rách nát không chịu nổi, cái này đừng nói là Thần – Yêu – Ma tam giới, cho dù chỉ là một người bình thường có chút đạo hạnh chỉ cần phất tay cũng có thể làm y tan biến.
Cũng còn may từ khi tỉnh lại y đã ở trên Vọng Thiên sơn này rồi, trăm năm ngàn năm qua đi cũng không có một bóng người. Y cố gắng tụ tập thần hồn tu lại thần lực, nhưng tiến triển cực kỳ thong thả.
Lại qua hai vạn năm, bỗng nhiên lại có một con tiểu hồ ly được linh khí thiên địa dựng dục mà thành xuất hiện.
Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu hồ ly mới vừa sinh ra, người đầu tiên tiểu hồ ly thấy là y, bé con đáng yêu liếm liếm tay mình sau đó nhào vào người y, nhưng y chỉ là một luồng tàn hồn nên tiểu hồ ly xuyên thẳng qua người y té xuống đất lăn vài vòng mới dừng lại, y nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên cười khẽ, tiểu hồ ly nghe được tiếng cười của y ủy khuất ôm đuôi, nước mắt lưng tròng ai oán nhìn y. Y nhẹ nhàng tiến tới hư không sờ đầu tiểu hồ ly: “Bé con, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-huyen-quan-ngoc-tuyet/32869/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.