Gió xuân thổi nhẹ, lướt qua những cánh hoa lá xanh tươi vừa mới nhú.
Mấy năm trước ngọn đồi nhỏ này xác xơ tiêu điều hầu như chỉ có ít cỏ dại sinh sống, nhưng từ khi có sự xuất hiện của Dạ Hiểu Y và Tịch Hạ Nhiên thì đã trở nên tươi tốt.
Ở chỏm đá nhô xa ra hướng về phía chợ Vong Sát, có 1 gốc hoa Tử Đằng tím lịm do Dạ Hiểu Y và Tịch Hạ Nhiên tự tay trồng vì y bảo y thích hoa Tử đằng.
Tiếng bước chân chậm rãi đạp nhẹ trên những ngọn cỏ Dạ Hiểu Y mỉm cười xoay đầu lại nói:
"Tịch Hạ Nhiên huynh đến rồi"
Tịch Hạ Nhiên vóc người to lớn cao ráo thân hình chững chạc, mái tóc cột cao với khuôn mặt anh tuấn tiến đến gần Dạ Hiểu Y.
"Sao đệ biết chắc đó là ta"
Dạ Hiểu Y đáp:
"Chẳng phải ngày nào huynh cũng đến đây đúng giờ này sao"
Tịch Hạ Nhiên di chuyển lại ngồi sát bên phải Dạ Hiểu Y, nhắm mắt ngước lên nhìn gốc hoa Tử Đằng hít một hơi và nói:
"Lỡ như có một ngày ta không còn đến nữa thì sao"
Nói xong Tịch Hạ Nhiên mở mắt xoay qua cười với Dạ Hiểu Y.
Tim y lại rơi mất một nhịp vì nụ cười ấy rồi.
Chợt lấy lại tinh thần y hơi đỏ mặt nói:
"Không được! huynh đã hứa sẽ bảo vệ ta cả đời rồi, huynh nhất định không được nuốt lời đâu"
Dạ Hiểu Y nói ra câu đó với chất giọng tỏ vẻ giận dỗi, Tịch Hạ Nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-hoa-khai/3359527/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.