Mấy năm sau…
Trong phòng sinh, Hạ Trí Khanh nắm chặt tay Lâm Quỳ khóc lớn:
"Vợ à, cố lên nó sắp ra rồi!!! Huhuhu.."
"Bác sĩ à, ông nhanh tay một xíu đi không thấy vợ tôi đang đau chết à?"
"Thật sự là các ông biết cách lấy thằng đầu xỏ trong bụng vợ tôi ra không vậy chứ?"
Lâm Quỳ: "..."
Bác sĩ: "..."
Lâm Quỳ nằm trên giường cố gắng rặng, đau điếng người mà còn phải nghe Hạ Trí Khanh khóc lóc. Cô oán thầm.
Tôi sinh con hay anh sinh con? Khóc cái quần tôi chưa khóc thì thôi sao anh lại khóc?
Bên ngoài, cả hai nhà Lâm và Hạ đều lo lắng đứng chờ ở cửa. Mẹ Lâm và mẹ Hạ lo lắng đến mức bật khóc.
Ba Lâm thì đi đi lại lại sốt ruột không thôi. Hạ Giai đang đi làm ở công ty nghe tin Lâm Quỳ chảy nước ói cũng nhanh chóng dẹp hết công việc đi đón Thóc Thóc.
Hạ Giai và Thóc Thóc chạy vào bệnh viện thở không ra hơi. Hạ Giai hỏi:
"Mẹ, chị dâu ra chưa?"
Mẹ Hạ lắc đầu, Hạ Giai cũng ngồi bên cạnh mẹ Hạ an ủi. Thóc Thóc ngồi yên lặng trên ghế không nói gì, hai tay cậu bấu lại như đang cầu mong cho mẹ cậu có thể sinh em bé an toàn.
30 phút trôi qua..
Bên trong Lâm Quỳ đã vượt cạn thành công nhưng vì đau quá nên cô đã gất đi.
Hạ Trí Khanh lúc này cũng đang chưa tin được nên ngồi ngơ ra chỉ khi nghe được tiếng khóc em bé anh mới hoàn hồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/3322487/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.