Sáng sớm, Lâm Quỳ đã dậy để chuẩn bị tới trường. Hôm nay là ngày thi nên cô cũng hơi lo.
Cô thay đồ xong thì đi xuống lầu ăn sáng, Doãn Ny cũng từ trên lầu bước xuống. Cô nhìn Doãn Ny có vẻ uể oải, phờ phạc.
Cô nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Doãn Ny thì mới biết cả đêm hôm qua cô ấy đã khóc.
Cô hỏi: "Bảo bối, tối qua cậu khóc sao?"
Cô đi tới cằm mặt của Doãn Ny lên muốn xem rõ. Doãn Ny đẩy nhẹ tay cô ra, không nói gì chỉ yên lặng đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Cô biết chắc chắn phải có chuyện gì thì Doãn Ny mới mất sức sống như vậy. Cô cũng muốn biết nhưng với con người cô ấy sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Cô chỉ đành bất lực đi lại chỗ ngồi để tiếp tục ăn sáng. Bác tài xế đã chờ sẵn ngoài cổng nên hai cô cũng chỉ cần mang giày thì có thể đi.
Đến trường, chúng cô cô tập trung tại một chỗ để ôn bài. Cô cũng nhờ Hứa Yến giúp cô giải thích một số bài.
Loay hoay chăm chú giải bài tập một hồi thì đã tới giờ vào thi. Chúng cô giải tán, Hứa Yến đi tới lớp cùng cô.
Gần đến cửa lớp cô nhớ ra nên nói: "Học trưởng, bài luận văn lần trước tớ cảm ơn cậu nhé. Hay là chiều này thi xong hết tớ mời cậu ăn cơm nha?"
Cô đang ngóng đợi câu trả lời của Hứa Yến. Hứa Yến cũng không để cô đợi nói: "Được."
Cô cười đưa tay vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/2874669/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.