Hạ Trí Khanh hiện đang là sinh viên ngành luật cũng như đang điều hành một công ty nhỏ, anh muốn đưa nó phát triển và có thể mở rộng sang các nước lân cận khác, đặc biệt là Anh Quốc.
Anh làm ngày làm đêm quên cả ngủ, ăn cũng bữa có bữa không. Nhiều lần phải vào bệnh viện truyền dịch như Hạ Trí Khanh vẫn luôn cố chấp.
Anh còn xây dựng một quỹ từ thiện lớn tên là Hoa Dã Quỳ. Quỹ từ hiện đó của anh cũng đã giúp hơn mấy trăm ngàn người vô gia cư. Mọi trẻ em cùng nhờ quỹ từ thiện của anh mà được đi học.
Anh biết giúp đỡ mọi người là điều mà Lâm Quỳ luôn ao ước, cô luôn muốn là người chắp cánh ước mơ cho người khác.
Anh muốn thực hiện nó thay cô, làm nhiều tới nỗi khiến anh cảm thấy tâm hồn mình được nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Nhìn những người mà mình đã giúp đỡ, anh cảm thấy mình đã làm được gì đó rất to lớn khiến anh tự hào dù thù lao chỉ là một nụ cười.
Hạ Trí Khanh vẫn luôn dõi theo Lâm Quỳ từ xa, biết cô ba năm nay đều luôn tích cực và tỏa sáng.
Anh cười mỉa mai đứng trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Thị nhìn xuống tự giễu:
"Lâm Quỳ, vẫn là em giỏi nhất, lá gan em cũng to nhất và em cũng tàn nhẫn nhất một đi lại không bao giờ trở về."
"Em đợi anh thêm hai năm nữa, nếu em vẫn không muốn trở về thì anh sẽ đi theo em."
"Quỳ Quỳ, quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/2874661/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.