Cô đứng ở ngoài một lúc thì lấy điện thoại gọi cho Hạ Trí Khanh.
Bên kia cũng rất nhanh đã bắt máy, cô nhẹ nhàng nói:
[Hạ Trí Khanh, anh đang ở đâu?]
Hạ Trí Khanh mở camera lên quay xung quanh nói:
[Anh đang ở trong nhà. Sao thế? Nhớ anh sao?]
Lâm Quỳ im lặng hồi lâu nói:
"Đừng giỡn.."
Hạ Trí Khanh nghe cô bắt đầu cọc thì cũng nghiêm túc trở lại hỏi:
[Đợi vài bữa nữa anh sẽ bay sang Anh Quốc."
Lâm Quỳ lúc này mới mở camera sau lên hướng về căn biệt thự của Hạ Trí Khanh nhẹ giọng:
"Em có câu trả lời cho anh rồi."
Hạ Trí Khanh nhìn thấy thì nheo mắt lại hỏi:
[Em ở đâu vậy?]
Dừng một chút ánh mới nhận ra đây không phải là căn biệt thự nhà anh sao?
Lúc đã thật sự nhận ra thì anh đã vui đến nỗi xém đã quăng cả điện thoại nhanh chóng đứng dậy cầm theo áo khoác chạy ra ngoài.
Mọi người trong phòng khách đều ngạc nhiên chỉ biết khó hiểu mà nhìn nhau.
Mẹ Hạ đưa mắt nhìn Mễ Giai. Mễ Giai thì cũng chỉ nhún vai lắc đầu.
Hạ Trí Khanh lật đật chạy ra ngoài, từ xa anh có thể thấy được bóng lưng bé xíu đang đứng co ro ở bên ngoài.
Anh chạy đi tới, mang áo khoác choàng lên người cô.
Lâm Quỳ quay người lại nhìn chằm chằm vào Hạ Trí Khanh hỏi:
"Anh không thấy lạnh sao mà còn choàng cho em?"
Hạ Trí Khanh không nói gì chỉ lắc đầu.
Lâm Quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/2874602/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.