Cô ngớ người khi nghe câu trả lời của anh, cô lẳng lặng nhìn anh.
Bỗng nhiên anh dùng hai tay nhào nặn má của cô nghịch nói:
"Anh giận vì em bị bắt nạt mà cũng không thèm gọi cho anh, cũng may là anh đi tới kịp lúc không thì sẽ như thế nào? Nếu em mà bị thương anh sẽ thật sự rất đau lòng!!"
Anh ôm cô vào lòng để cô dựa vào người anh, khi đến tầng cao nhất thì anh dẫn cô đi vào văn phòng của mình.
Anh dắt coi vào phòng nghỉ dành riêng cho anh rồi dặn dò cô:
"Em đợi anh ở đây một xíu bây giờ anh có một cuộc họp khi nào xong sẽ dẫn em đi ăn."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, hôn lên trán cô rồi mới quay người rời đi.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, rất nhanh sau đó cô đã bị chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc cô tỉnh dậy thì sắc trời cũng đã bắt đầu xuống, cô nhìn xung quanh rồi lại nhìn đồng hồ.
Cô thấy đã năm giờ mấy rồi sao lại không thấy Hạ Trí Khanh? Cô thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ anh ấy đã quên mất mình rồi sao?"
Cô nghĩ xong thì bước xuống giường mang giày cao gót của mình vào, đi nhìn xung quanh phòng làm việc của anh.
Quả thật phòng làm việc của anh rất đẹp, đứng ở đây nhìn ra ngoài cũng có thể chiêm ngưỡng cả thành phố.
Nhìn trên bàn cho khách cô thấy có mấy bịch bánh kèm theo một tờ giấy note:
'Chắc bảy giờ anh mới xong việc, khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-duy-nhat-cua-ha-tien-sinh/2874581/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.