Phương Hủ Hủ chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp phải sư huynh ‘chưa tốt nghiệp’ này trên lớp.
Xế chiều ngày hôm nay, khi cô vội vàng mang sách vở đi đến lớp học thì thấy có một hình bóng quen thuộc đằng xa. Cô tiến về phía đó, “Sư huynh, anh cũng phải lên lớp à?”
Lương Cảnh Thâm cầm một quyển sách, thấy cô thì gật gật đầu.
Phương Hủ Hủ một lần nữa biểu lộ sự cảm kích. Lương Cảnh Thâm thì nhìn đồng hồ, còn có mười phút nữa là tiết học bắt đầu.
Cả hai người im lặng đi về phía trước, Phương Hủ Hủ thấy phòng học phía trước, chuẩn bị nói lời chào tạm biệt với Lương Cảnh Thâm.
Anh đi vào lớp học, Phương Hủ Hủ thấy vậy cũng dừng lại, “Sư huynh, anh cũng học lớp này sao?”
Lúc này cô vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, Lương Cảnh Thâm thì đã đi lên bục giảng. Ngồi vào chỗ, ánh mắt cô vẫn còn đặt trên người anh.
Cố Niệm giữ chỗ cho cô, nói: “Đây là thầy giáo dạy về lịch sử mỹ thuật phương Tây.”
“Sao cậu biết?” Phương Hủ Hủ hỏi.
Cố Niệm cười khẽ, “Trước kia mình có học vẽ từ thầy ấy.”
Phương Hủ Hủ im lặng, hóa ra anh là thầy giáo trong trường, trong lòng thở dài một hơi, “Thế thầy ấy bao nhiêu tuổi vậy?”
“Hơn ba mươi rồi.”
“Ồ, nhìn thấy ấy cũng trẻ, mình còn tưởng là nghiên cứu sinh của trường mình nữa.”
“Ha ha, cũng không khác mấy, trong trường cũng có nhiều nữ sinh khác gọi thầy là sư huynh mà.”
Phương Hủ Hủ lật sách, cô đúng là có mắt mà không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-da-man/1844427/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.