Khi Phán Phán được năm tuổi thì chính thức vào trường mầm non lớp lớn. Cô bé rất thông minh, chỉ cần học một ít đều có thể tiếp thu một cách nhanh chóng. Ở nhà trẻ, Phán Phán là bé gái ít nói và yên lặng nhất, vậy nên bạn bè ai cũng thích. Hơn nữa, bé còn biết chữ nhiều hơn so với hầu hết tất cả những đứa trẻ khác, vẽ tranh cũng đẹp nhất lớp.
Phán Phán còn thường xuyên nhận được giải thưởng cho bức vẽ của mình.
Thầy cô giáo và phụ huynh thỉnh thoảng bắt chuyện với bé, dù sao vẫn rất tiếc nuối bởi bé không thể nói chuyện.
Hàng năm nhà trẻ có tổ chức biểu diễn văn nghệ, lần nào Phán Phán cũng tham gia. Cả lớp sẽ cùng nhau hợp xướng, còn bé sẽ độc tấu biểu diễn đàn dương cầm giống như là một thiên thần vậy.
Nhưng nếu có thể đổi lấy một tiếng nói của bé, Tống Hoài Thừa tình nguyện bé chỉ cần bình thường không quá tài giỏi là được.
Tống Hoài Thừa và Cố Niệm không muốn sinh thêm một đứa trẻ nữa cho lắm. Mà Phán Phán đã từng đề cập với họ một lần, rằng muốn cha mẹ sinh thêm một em nhỏ.
Thế nhưng Tống Hoài Thừa lại không đồng ý, anh nói rằng, “Cha chỉ cần có con là đủ rồi.”
Không nói đến cơ thể Cố Niệm khó có thể mang thai thêm lần nữa, chủ yếu chính là vì Tống Hoài Thừa đã toàn tâm toàn ý nghĩ rằng cả đời này mình sẽ chỉ làm bạn với hai mẹ con cô mà thôi. Lúc trước muốn có đứa bé kia là vì bất đắc dĩ. Đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-da-man/1844419/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.