Edit: Mân Thiên 
Beta: Lãnh Vũ Bối 
Không biết bao lâu sau, Cố Niệm mới tỉnh táo lại trước bầu không khí áp lực này. 
Cả ngày hôm đó, cô không hề đi đâu, chỉ ngồi lặng im giữa phòng khách. 
Đèn phòng sách cả đêm không tắt, Tống Hoài Thừa cũng thức cả đêm trong phòng sách. 
Mặt trời một lần nữa lại chiếu những tia nắng mai xuống căn phòng, Cố Niệm cuối cùng cũng cử động một chút. Cô đi đến phòng ngủ thu dọn qua quýt, đại khái là cô cũng không có nhiều đồ để mang đi. 
Mất đi anh, tất cả mọi thứ đối với cô đều chẳng còn nghĩa lí gì. Sau một đêm thức trắng, sắc mặt cô cực kì kém, hai chân như đang dẫm trên mặt bông lúc nào cũng có thể ngã. 
Lúc cô bước chân ra khỏi phòng ngủ thì vừa đúng lúc Tống Hoài Thừa rời khỏi phòng sách. Hai người không thể tránh khỏi không khí căng thẳng, hận thù. 
“Chìa khóa tôi để ở trên bàn.” Cố Niệm yếu ớt nói. “Mấy ngày nay tôi không có nhiều thời gian, đồ của tôi vài ngày nữa tôi sẽ thu dọn nốt.” Cô cau mày. 
Trong chốc lát Tống Hoài Thừa cảm thấy giật mình, không ngờ cô có thể bình tĩnh như vậy. 
Cố Niệm suy nghĩ một lát, đoán rằng anh không muốn giữ lại đồ của cô, mắt không thấy thì tâm không phiền (1). “Nếu anh không đồng ý thì vứt hết đi”. Cô dừng lại một chút, “Còn phòng vẽ tranh thì cứ để đó, ngày mai tôi sẽ qua dọn dẹp.” 
(1) Giống câu: nhìn thấy thì ngứa mắt. 
“Được.” Lời nói vừa thốt ra, Tống Hoài Thừa không thể ngờ giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-da-man/125779/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.