“Trần Gia Hân, chỉ cần còn sống, cô sẽ không bao giờ dừng lại sao?” Tôi tùy ý kéo một cái ghế qua, nhìn phần mềm excel được mở trong máy tính của cô ấy, mà Trần Gia Hân đang chống cằm suy nghĩ điều gì đó, cũng không trả lời lại.
Một lúc sau, cô ấy rốt cuộc cũng định thần lại, tạm thời cầm bút lên, ghi nhớ vài thứ, "Kỳ thực cũng không phải không dừng lại, nhưng nếu mỗi ngày em đều không làm gì, thì thực sự sống không bằng ch.ết."
Từ khóe mắt, tôi vô tình nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, trời tối đen, màn đêm dày đặc, trời nhiều mây.
Tôi bước tới mở rèm cửa ra, cảnh đêm lung linh liền hiện trước mắt, rất nhiều tòa nhà văn phòng vẫn còn sáng đèn, đèn đường và đèn xe trên đường đan xen phản chiếu lẫn nhau, sáng rực rỡ.
"Tôi đổi ý rồi. Dù sao cũng là cuối tuần, ngày mai tôi sẽ nghỉ."
Trần Gia Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi lập tức buông bút, đi tới nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trêu chọc tôi: “Dù sao thì chị cũng nhiều tiền rồi, không cần phải cố đi làm đâu."
“Thật ra em cũng không nhớ lần cuối cùng mình nghỉ là khi nào.” Cô nói tiếp, trong mắt hiện lên vẻ hối hận, “Em muốn đứng ở nơi cao hơn, để có thể tự do hơn, không ngờ lại tự hại mình như vậy. Em vẫn cố gắng để bản thân mình tốt lên thật nhiều nhưng cuối cùng thì..."
"Không sao, mọi chuyện đang tiến triển tốt lên mà." Tôi thản nhiên nói.
"Quên đi, chúng ta quay về thôi." Trần Gia Hân kéo vai tôi, "Muốn ăn đêm không?"
"Không có tâm trạng."
Trần Gia Hân không quên cầm theo một đống tài liệu trong văn phòng trước khi rời đi, đôi mắt cô ấy cong lên với nụ cười: "Chị thật nhàm chán, nhưng không sao có em đây rồi. Chúng ta cùng đi uống trà sữa đi."
Tôi dở khóc dở cười: “Tại sao lại có nhiều người thích trà sữa vậy?.”
Nửa tiếng sau, không biết vì sao tôi lại ngồi trên chiếc ghế bên bờ sông cách đó không xa nhìn cô ấy uống hết một cốc trà sữa.
“Mà này, không hiểu sao đêm qua lại mơ thấy cô.” Tôi nói.
Trần Gia Hân nhấp một ngụm trà sữa, mơ hồ nói với tôi: "Sau này nhớ thanh toán phí xuất hiện với em đấy."
Tôi quay đầu đi, nhìn thấy vô số đốm sáng trong mắt cô ấy được ánh đèn neon ngoài cửa sổ tạo nên, rồi lại vụt tắt từ khóe mắt đẹp đến nao lòng trong chốc lát.
Khi người ta trầm lặng, rất dễ suy nghĩ lung tung, chẳng hạn như bây giờ nghĩ lại tại sao tôi lại đưa cô ấy về nhà mình, tôi có rảnh không? Vừa nghĩ tới đây, một bàn tay phất phất ở trước mắt, một thanh âm cắt đứt suy nghĩ của tôi: "Chị đang suy nghĩ cái gì đó? Quay đầu lại phát hiện em quá phiền phức, cho nên đang hối hận sao."
Tôi không trả lời, mà chỉ vào một tòa nhà cao tầng bên kia sông: “Cô nói xem nếu có người nhảy xuống từ tòa nhà kia rồi đột nhiên hối hận thì sao?”
Trần Gia Hân khẽ cười nói: "Nếu họ có thời gian hối hận, họ sẽ hối hận vì đã chọn một toà nhà quá cao."
“Phải rồi, chắc bây giờ tôi nên chọn một toà nhà cao vừa phải.” Tôi trả lời, chọn chiều cao mà tôi không thể hối hận hay không hối tiếc.
Sau khi nghe điều này, cô ấy chớp mắt, và đôi mắt cô ấy sáng lên trong đêm tối như sơn mài.
Tôi đang thở dài suy nghĩ, nhưng tiếng điện thoại cắt ngang bầu không khí một cách không thích hợp, tôi nghĩ rằng Trần Gia Hân vẫn đang suy nghĩ về công việc của cô ấy, nhưng tôi không ngờ rằng đó là điện thoại của tôi đổ chuông, và tên người gọi hiện ra hai từ tôi không muốn thấy:
Cố Đình.
Mặc dù là gọi vào số của tôi, nhưng trong vòng ba giây sau khi tôi bắt máy, tôi đưa điện thoại cho Trần Gia Hân, “Anh ta tìm cô.”
Trần Gia Hân hơi sửng sốt, sau đó cầm điện thoại mở loa ngoài, hít sâu một hơi hét lớn: "Cố Đình, tôi không thích anh! Cho dù bây giờ anh có đứng trước mặt tôi, tôi cũng không thích anh. Anh đừng có làm phiền tôi nữa."
Có thể là do cô ấy hét lên một cách cuồng loạn mà đầu dây bên kia im lặng, vài giây này quá dài, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng Cố Đình đã cúp máy.
Sau một vài giây dài, giọng nói của Cố Đình lại vang lên từ bên kia màn hình, "Anh đang đứng ngay sau em."
... Trần Gia Hân không nói gì, nhưng cô ấy không ngờ rằng mình lại nhát gan như thế.
"Giai Giai, đợi một chút nói em say."
Cô nuốt nước bọt, vô thức rùng mình, cúi đầu thì thầm.
“Uống trà sữa đến say à?” Tôi hỏi ngược lại cô ấy.
14.
“Cô ấy nói cô ấy uống say.” Tôi đứng dậy xoay người, đi vài bước lại gần Cố Đình, nói với anh ấy.
“Vừa rồi giọng rất tức giận, xem ra không giống say chút nào.” Ánh mắt anh không nhìn tôi, mà nhìn bóng dáng mảnh khảnh phía sau tôi.
Tôi bất lực thở dài, rõ ràng là ánh đèn đường màu cam ấm áp, tại sao không thể làm dịu đi đường nét sắc sảo của anh ta? Chỉ đứng đây, lại thấy không khí rất lạnh.
Nhưng cô ấy có cần phải rõ ràng không? Tôi quay đầu liếc nhìn Trần Gia Hân, cô ấy thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm ánh đèn lấp lánh trên sông mà không chuyển mắt.
"Trần Gia Hân nói rằng cô ấy không muốn gặp anh, vì vậy anh có thể trực tiếp nói với tôi nếu anh có bất cứ điều gì muốn nói, và chỉ vậy thôi."
Tôi luôn cảm thấy rằng bây giờ, tôi là người bị mắc kẹt ở giữa và không thể làm gì khác.
Cố Đình sững người tại chỗ, và tôi đã sẵn sàng đợi anh ta lao tới rồi lại ngăn anh ta lại.
Một lúc sau, Trần Gia Hân đang ngồi trên băng ghế đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Cố Đình, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt không gợn sóng, bình lặng đến mức khiến người ta có chút lo lắng,
Cặp kia phức tạp nặng trĩu, không phân biệt được là lo lắng hay háo hức, thậm chí có chút khó hiểu cùng mơ hồ.
Cô ấy dường như nói điều gì đó với Cố Đình, tôi chỉ có thể đoán dựa trên khẩu hình miệng của cô ấy, đó có lẽ là một lời xin lỗi.
Đây là lần thứ hai Trần Gia Hân từ chối anh ta, và cũng có thể là lần thứ ba, không biết là do ánh mắt quá sắc bén hay lời nói có gì đó không đúng, một lúc sau, Cố Đình tự giễu nở nụ cười.
Nhưng bóng lưng anh ta lặng lẽ rời đi vẫn là không cam lòng.
Trần Gia Hân dường như không quá đau buồn, nhưng đôi mắt vừa sáng lên lại mờ đi.
"Em hình như có chút run, anh ta giúp em, em thật sự nên cảm tạ anh ta, nhưng sau đó anh ta làm em sợ hãi, đương nhiên chỉ có thể trốn." Cô ấy tự nhủ, sau đó cô ấy cũng thâm ý hỏi tôi: "Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, không cần dùng thân xác hứa hẹn với ai."
“Cướp khách hàng của anh ấy là cách cô trả ơn anh ấy à?” Tôi cười.
Trần Gia Hân nghẹn ngào, một lúc sau cô ấy ngập ngừng và nói: "Tiền thì dễ trả, nhưng nợ ân tình thì khó trả."
Nói xong, cô ấy ngã thẳng vào người tôi và nói với tôi rằng cô ấy say và không thể đi được nữa.
Cũng không biết ngồi bên sông bao lâu, thấy trời có dấu hiệu sắp mưa, liền miễn cưỡng mang cô ấy trở về biệt thự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]