17.
Có khá nhiều người xếp hàng vào buổi tối, họ cầm vé đợi mười lăm phút để có được một chỗ ngồi. Tiếng ồn ào trên mặt đất, bên dưới chỉ còn lại một biển ánh sáng lãng mạn.
Tôi nhìn Trần Gia Hân đang nằm cạnh cửa sổ ngắm cảnh đêm, đột nhiên hỏi một câu khá nhàm chán: “Em có từng nằm mơ không?”
“Sao chị lại hỏi cái này?” Cô ấy quay lại nhìn tôi.
"Chị chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu không muốn, cứ coi như chị chưa hỏi gì đi."
“Dĩ nhiên là có”, cô ấy trả lời ngay, “Em tất nhiên là có những giấc mơ”.
Hồ nước nhân tạo của công viên dần cách xa tôi, tôi chưa kịp chiêm ngưỡng xong thì đã bị Trần Gia Hân ở phía sau ôm lấy cổ tôi.
“Đừng gây rắc rối.” Tôi đẩy tay cô ấy ra khỏi cổ mình.
“Chị đã nghĩ về tương lai chưa?” Cô ấy hỏi.
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, sờ trán cô ấy, cũng không có gì không ổn, tại sao cô ấy lại hỏi một câu còn kì lạ hơn cả của tôi?
"Chưa từng."
Cô ấy hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Chị thật sự không nghĩ tới sao?”
Thật sao?
Đúng vậy, nhưng người ta nói rằng những câu hỏi không có câu trả lời thường khiến mọi người phải suy nghĩ.
“Không.” Tôi nói chắc nịch.
Thấy tôi muốn quay mặt đi, cô ấy đưa tay còn lại nâng cằm tôi lên, khi đôi mắt nâu ấy chạm vào mắt tôi, có một cảm xúc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-cua-hon-phu-lai-thich-toi/2773479/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.