- Tiểu Du, không cần đi! Đừng rời xa anh mà!
- Tiểu Du, anh yêu em. Anh yêu em… Anh xin lỗi vì đã từng làm thương tổn em, nhưng mà hiện tại, anh thật sự yêu em! Anh yêu em, kỳ thực vẫn luôn yêu em!
- Tiểu Du, em có nghe thấy không?
Từng tiếng nói thâm tình vang lên, vang vọng trong sân bay.
Tô Du đi được một nửa, đột nhiên dừng bước.
- Làm sao vậy?
Tống Trí Viễn cũng ngừng lại, nhìn Tô Du xoa nhẹ huyệt thái dương, hỏi:
- Có phải lại nhức đầu không?
- Không phải.
Tô Du nhíu mày, nhìn ra phía sau.
- Trí Viễn, anh có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì? Em nghe thấy có người đang gọi em. Không ngừng gọi em là Tiểu Du... bảo em không cần rời đi. Tô Du chần chờ nói.
- Có sao?
Tống Trí Viễn cũng nghiêng tai lắng nghe, xung quanh người đến người đi, tiếng bước chân ầm ĩ, tiếng nói chuyện, nhưng không có nghe cái thanh âm mà Tô Du nói.
- Chắc là em nghe lầm thôi.
Tô Du nhẹ nở nụ cười, nói với Tống Trí Viễn:
- Chúng ta đi thôi.
Cô nhẹ nhàng xoay người, chuyển tới phương hướng cần đi, nhưng mà cảm giác đau đầu trong nháy mắt kéo tới, trước mắt như có sương mù dày đen kịt tràn ngập, cả người mềm nhũn liền ngã xuống.
Tống Trí Viễn lập tức thả xe đẩy hành lý ra, ôm lấy Tô Du.
- Tiểu Du, Tiểu Du, em mau tỉnh lại? Tiểu Du, em sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-co-tan-tinh-van-khong-tan/2934741/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.