Từ biệt thự rời đi, Tô Ngưng chạy vội tới một nơi.
Là nghĩa trang chôn cất cha Tô, Tô Kiến Vĩ, đồng thời cũng là nghĩa trang chôn cất Tô Du.
Bên trong nghĩa trang, cỏ cây xanh um tươi tốt, hai phần mộ được đặt sát nhau, xung quanh bia mộ đã được thu dọn rất sạch sẽ, phía trước còn để hoa tươi.
Cha Tô là hoa cúc vàng, mà trước mộ Tô Du, là cúc trắng, là loài hoa cô đã từng thích nhất.
Tô Ngưng đứng trước mộ, nhìn bức ảnh mình trên bia đá.
Cô mặc áo cưới màu trắng có viền tơ, khuôn mặt ngây ngô thanh tú, ngũ quan tinh xảo, mang theo một chút trẻ con, đặc biệt nụ cười xán lạn trên mặt.
Tấm hình này, là một phần ảnh cưới của cô và Tống Kỳ Đông.
Tô Ngưng nhớ rõ, lúc đó bọn họ hẹn thợ chụp ảnh mười giờ sáng, nhưng Tống Kỳ Đông kéo tới ba giờ chiều mới đến. Khi hắn xuất hiện tại phòng chụp ảnh, cô không nhịn được lộ ra nụ cười tươi sáng, vừa vặn bị thợ chụp ảnh bắt được.
Thế nhưng...... tại sao phải đem bức ảnh này đặt trên mộ cô!
Theo Tống Kỳ Đông ba năm hôn nhân, đã là chuyện cô hối hận nhất trong đời, lại vẫn muốn đem ảnh cưới làm di ảnh cuối cùng.
Vừa nghĩ tới ba năm trước, Tống Kỳ Đông vì cứu Đường Vân Linh, đẩy cô vào chỗ chết, Tô Ngưng âm thầm siết chặc nắm đấm, dưới đáy lòng hiện lên tia thù hận.
Thế nhưng tất cả những thứ này còn chưa đủ.
Nếu như cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-co-tan-tinh-van-khong-tan/2934720/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.