Rơi vào bi thương cùng thống khổ Tô Du không có phát hiện ánh mắt của Tống Kỳ Đông thay đổi, nhưng người đang dựa gần Tống Kỳ Đông nhất Đường Vân Linh lại rất nhanh chú ý tới.
Cô ta âm thầm véo mi tâm lại, ngón tay nhợt nhạt cầm lấy áo sơ mi của Tống Kỳ Đông, nắm thật chặt.
- Kỳ Đông...... A...... Em đau quá......
Đường Vân Linh che ngực, đột nhiên cuộn thân thể của mình lại, trong họng phát ra tiếng rên rĩ, thống khổ (con mụ này giả xạo bà cố T_T).
Tống Kỳ Đông lập tức trở hoàn hồn, căng thẳng đem Đường Vân Linh ôm chặt lấy, quan tâm hỏi:
- Vân Linh, em làm sao vậy? Có phải ngực lại đau nữa rồi không?
- Bác sĩ nói...... Chỉ cần tâm tình đừng kích động...... thì sẽ không sao......
Đường Vân Linh suy yếu nói.
Mà người vừa kích thích tâm tình của Đường Vân Linh, rất rõ ràng chính là Tô Du.
Tống Kỳ Đông tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tô Du một cái, sau đó khom lưng xuống, bế Đường Vân Linh lên.
Hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình, thấp giọng an ủi:
- Không sao rồi, anh mang em rời khỏi đây.
Tống Kỳ Đông ôm Đường Vân Linh đi qua trước mặt Tô Du, ngay cả cái liếc mắt, cũng không thèm nhìn Tô Du lấy một cái.
Mãi đến tận khi bóng dáng của hai người biến mất ở chỗ rẽ, thân thể của Tô Du đã không thể kiên trì nổi.
Thân thể cô mềm nhũn, hai đầu gối khụy xuống, đầu nặng nề đập vào đá hoa cương, hai tay cũng vô lực buông xuống, mới miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-co-tan-tinh-van-khong-tan/117230/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.