Tô Du ngủ không yên, cảm thấy trên người đang nóng hừng hực, bỗng chốc phát lạnh, mồ hôi lạnh toát ra không ít trên vầng trán trắng nõn, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không có biện pháp tỉnh lại, giống như bị rơi xuống vũng bùn hắc ám vậy.
Mà trong lúc Tô Du đang mê man, thời gian làm việc của tập đoàn Tống thị đã qua lâu rồi, mấy nhân viên tăng ca cũng đã về nhà, trong căn phòng làm việc to lớn không có một bóng người, càng không có ai đi đánh thức Tô Du dậy.
Ánh đèn trong văn phòng tổng giám đốc cuối cùng cũng tắt, Tống Kỳ Đông cùng một người phụ nữ tay trong tay bước ra khỏi phòng.
Bên trong hỗn độn, Tô Du hoảng hốt nghe được âm thanh quen thuộc.
- Vân Linh, thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, em nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, sao lại tới đón anh về vậy?Giọng nói âm trầm của Tống Kỳ Đông vang lên tiếng dịu dàng, ôn nhu, thứ mà Tô Du xưa nay cũng chưa từng nghe tới.
- Em đây không phải sợ anh công tác quá bận, lại quên tự chăm sóc cho dạ dày của mình, mới cố ý đến đây đón anh, dẫn anh đi ăn sao!
Đường Vân Linh nói xong, gò má nhẹ nhàng hướng về phía lồng ngực rỗng rãi của Tống Kỳ Đông, chẫm rãi tựa vào.
- Kỳ Đông, xin lỗi...... Ngày hôm đó em thật sự tưởng mang thai, mới có thể kêu anh mang em đi khoa sản kiểm tra. Không nghĩ tới…lại không có, làm uổng công em mừng hụt, còn để đám chó săn đuổi bám tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-co-tan-tinh-van-khong-tan/117228/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.