Nhìn hai con mắt rơi lệ của mẹ lóe lên tia sáng, trong ánh mắt còn ánh lên tia hy vọng cùng chờ mong đối với đoạn hôn nhân của cô, cổ họng Tô Du như bị mắc nghẹn bởi xương cá, khó chịu đến nỗi không thể nói nên lời.
Cha của cô đã ký thác nửa đời còn lại của cô cho Tống Kỳ Đông, cô làm sao có thể nói cho họ biết, cô thật ra muốn ly hôn cơ chứ!
- Mẹ, tình huống công ty thật sự không thể vãn hồi được sao?
Tô Du biết công ty đó là nỗ lực cả đời của ba, nhất định là do không chịu nổi đả kích quá lớn này, cho nên Tô Kiến Vĩ mới đột nhiên bị trúng phong.
Cô là đứa con duy nhất trong nhà, hai ông bà Tô gia chưa bao giờ thúc ép cô tiếp nối gia nghiệp, có cha có mẹ như vậy, đó là cô đã tu luyện phúc khí mấy đời.
Hôm nay cũng đã đến lúc cô phải báo đáp lại cái nhà này.
Ánh mắt mẹ Tô lóe lên, bà do dự nói:
- Biện pháp không phải là không có, nhưng mà...
- Mẹ, rốt cuộc là biện pháp gì, mau nói cho con biết đi.
Tô Du cầu xin mẹ Tô nói ra.
Mẹ Tô khổ sở nhìn con gái, nhịn không được lời khẩn cầu đau khổ của cô, bà mới mở miệng nói:
- Ngân hàng bên kia ba con đều đã thử qua, có thể cho vay vốn để trả nợ nhưng không có được bao nhiêu, hiện tại công ty cũng không có nhiều người viện trợ. Bây giờ người có thể giúp được chúng ta, chỉ còn mỗi Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-co-tan-tinh-van-khong-tan/117226/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.