Lâm Y Y kinh ngạc nhìn tôi:
"Hai người đánh lẻ lúc nào vậy?!"
Tề Vũ giảng bài riêng cho tôi???
Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Nhưng Tề Vũ vẫn đang chờ đợi tôi ở trên kia.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đứng dậy và cầm lấy cây bút viết bảng trên tay anh ấy.
Càng đọc tiêu đề, tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nếu không muốn nói là quen thuộc vô cùng.
Một lúc sau, tôi chợt nhớ ra, đây không phải là câu hỏi mà anh trai Bắc Đại và tôi đã thảo luận rồi sao?!
14.
Anh nói, "Em làm thử đi, để tôi xem độ khó của câu hỏi."
"Anh lại muốn kiểm tra em à?"
"Vài hôm nữa tôi sẽ lên lớp thay giáo sư, tôi sợ là ra đề khó quá các bạn khóa dưới sẽ không làm nổi."
Mải nghĩ, lòng bàn tay thoáng chốc đã đẫm mồ hôi.
Bên cạnh tôi là Tề Vũ.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang rơi trên người mình.
Chiếc điện thoại “ồn ào" khi nãy cũng đã yên tĩnh tự lúc nào.
Không…
Không thể nào?
Làm sao có thể trùng hợp như thế được?
Trước giờ tôi là người thuộc chủ nghĩa duy vật, không hề tin vào cái gọi là duyên số, nhưng lúc này đây, mọi thứ lại quá đỗi ăn nhập với nhau.
Tất cả các loại âm thanh đều xoay vần trong đầu.
Tôi không biết rốt cuộc mình đã bước ra khỏi bục giảng như thế nào.
Lâm Y Y nhìn tôi đầy ái ngại:
"Này, đừng nói là, một câu hỏi mà làm mày sợ đến độ này nhé?"
Con bé không hiểu…
Trên bục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-bac-dai/502749/chuong-11.html