Tôi mệt mỏi cúi đầu, nhớ đến ngày tôi một mình nằm viện, khi đó Tống Chi mới phẫu thuật xong, thái độ của họ đã thay đổi chóng mặt.
Lúc mới đến, tôi cũng hy vọng sẽ cho người cha ruột lâu ngày không gặp thấy con gái ông rốt cuộc ưu tú như thế nào, nhưng mọi thứ hơi vượt quá sức tưởng tượng, cũng may là tôi đã không còn quan tâm nữa rồi.
"Tao nghe nói mày còn định b.áo c.ảnh s.át? Mày đừng đi học nữa, dù sao đó đều là bạn học của Tống Chi, sẽ ảnh hưởng không tốt. Tao làm thủ tục chuyển trường cho mày."
Nói xong lại cảm thấy thái độ của mình hơi cứng rắn nên bổ sung thêm, "Dù sao cũng là người một nhà, rộng rãi với nhau một chút không được sao?"
"Không ạ", tôi nhẹ giọng trả lời.
Bố sững sờ, đây là lần đầu tiên tôi từ chối ông.
"Mày nói lại lần nữa xem?"
Bầu không khí như đông cứng lại.
Thế rồi cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, một thiếu niên tóc trắng lao vào, "Tống Tri Vi, lại đây."
Tôi chạy về phía cậu, thấp giọng hỏi, "Sao cậu lại tới đây?"
Trình Trì đặt tay lên vai tôi, cười nói, "Đến chống lưng cho cậu."
Bố tôi càng lúc càng tức giận, ông tỏ vẻ không mấy kiên nhẫn ra lệnh cho tôi quay lại.
Tôi thở dài, bảo Trình Trì ra ngoài để dứt khoát một lần cuối.
Tôi lặp lại một lần nữa, "Con nói, không được. Con sẽ báo c.ảnh s.át, cũng không hiến thận, việc sống ch.ết của Tống Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-nhan-loi-theo-duoi/2628974/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.