Chương trước
Chương sau
_________
Hoàng hôn chiều lặn xuống, làn gió đêm mang theo hơi lạnh tản vào.
Diệp Tranh như thường lệ đến chơi ở một công viên nhỏ cách nhà không xa.
“Dead Boy khá tuyệt vời!” Cậu hít một hơi, ngừng chạy, nhặt quả bóng rổ trên tay hung hăng ném về phía Lưu Dịch Dương đối diện.
“ Diệp ca quả thật không tệ.” Lưu Dịch Dương cười cười, tiếp nhận quả bóng suýt đập thẳng vào người, dùng ngón tay tạo thành một vòng tròn sang trọng.
“ Cậu thật sự đang khen anh sao?!” Diệp Tranh đoạt lấy quả cầu trong tay hắn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời cũng chưa muộn.
Lưu Dịch Dương vừa nói vừa đi tới băng ghế nghỉ ngơi, "Tối mai tôi có nên gọi lại không? Gọi thêm những người khác." Hắn mở nắp nước khoáng và đổ vài ngụm vào miệng.
Sau khi uống hết ngụm nước cuối cùng trong chai, Diệp Tranh theo thói quen vặn chai cho cong queo, rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
“Vậy tối mai nhớ tới.” Cậu phất tay, lại vỗ vỗ lên ót Lưu Dịch Dương: “ Tiểu hài tử nhanh về nhà đi, buổi tối đừng chạy loạn!"
“Được.” Lưu Dịch Dương ngoan ngoãn gật gật đầu, cuối cùng ngẩng mặt lên, ” Diệp ca, em so với anh chỉ kém một tuổi.”
“ Cậu nhỏ hơn anh là được!” Diệp Chính hờ hững vỗ vỗ bờ vai anh, thật hiếm có một cô gái nào có bộ dạng nào giống một bé ngoan hiền như Lưu Dịch Dương thực sự sẽ đến chơi với anh mỗi ngày, (?)
“Vâng, vậy tôi sẽ về trước, tạm biệt.” Hắn gần như cúi đầu chào trước khi chào tạm biệt, và vẫy tay chào lại cậu từng bước một.
Diệp Tranh đơn giản xoay người rời đi, chậm lại tốc độ khi nhìn thấy một hộp các tông nhỏ trong vườn hoa ở góc đường.
Một tiếng meo meo nhỏ phát ra từ thùng carton, bởi vì âm thanh quá yếu, thẳng đến khi Diệp Tranh bước đến sát lại thùng giấy mời nghe thấy được.
Trái tim của cậu lập tức bị kích động bởi âm thanh đáng thương này.
"Meo meo -" Con mèo nằm trong chiếc hộp các-tông bị vỡ một nửa, và khi nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tranh dán trên cơ thể mình, nó kêu lên một tiếng hoàn chỉnh hơn.
“ Mày là mèo hoang?” Diệp Chính ánh mắt tròn trịa có chút mềm lòng, lập tức vươn tay đem nó kéo ra ngoài.
Những con vật cưng sẽ được đóng gói trực tiếp trong các thùng giấy, và rất khó để mọi người không nghĩ tới chúng là những con vật bị chủ bỏ rơi.
Đây là một con mèo tai cụp, lông sạch sẽ, thân hình hơi mũm mĩm, trên đầu hai cai tai nhỏ vẫn buông thõng, trông rất đáng thương.
Thoạt nhìn, nó giống một con mèo được nuôi từ trước, nhưng bây giờ lại được ném trong hộp các tông khi trời gần tối.
“Chủ nhân tạm thời để mày ở đây?” Diệp Chính ôm mèo nhìn chằm chằm bầu trời nhuốm màu mực.
Râu mèo di chuyển, vươn móng vuốt ra cào cào mặt Diệp Tranh.
“ Mày dám cào tao.” Diệp Chính nhấc con mèo ra khỏi mặt, trực tiếp nhìn chằm chằm vào nó.
“Meow—” Nó cũng không vùng vẫy trong không khí, chỉ nhắm cụp tai và cúi đầu xuống.
Diệp Chính cũng từng chút một ôm nó vào trong lòng, mặc dù nhíu mày tỏ vẻ rất khó chịu, “Được rồi, được rồi, mày thật đáng yêu.”
Nhẹ nhàng mà nói ra từ dễ thương, từ từ đứng lên. Trái tim cảm giác thật mềm mại
“Xem ra chủ của ngươi thật sự để lại ngươi ở chỗ này.” Diệp Tranh nhịn không được muốn vươn tay sờ soạng bộ lông: “Nếu không! cùng tao về nhà đi, buổi tối mày khỏi phải ở lại đây.”
“Vậy mày muốn đi theo tao về nhà, hiện tại meo một tiếng đi!” Diệp Tranh không bận tâm tới việc động vật có thể hiểu được tiếng người hay không, cho nên chỉ lo dùng phương thức giao tiếp với con người tương tác nó.
“Meo meo một tiếng tao liền đem mày về.” Diệp Tranh dùng ngón tay chọc vào lỗ tai mềm mại của nó.
“Meo meo?” Con mèo trong tay nghiêng đầu, nhỏ giọng mà kêu một tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi!” Diệp Tranh dùng lòng bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, dưới chân đá thùng các-tông sang bên, vui vẻ trở về nhà cùng chú mèo con ngẫu nhiên nhặt được.
——
Ba mẹ của Diệp Tranh không thường xuyên về nhà, nếu mà từ chỗ đi làm muốn trở về thì sẽ vào gần tối muộn mới về tới nhà.
Một tay ôm con mèo, tay kia lấy điện thoại ra xem thời gian, đại khái khoảng tám giờ, ba mẹ cậu vẫn chưa có về, tạm thời trước tiên cho nó ăn vài thứ rồi đợi đến khi nào họ về, cậu sẽ giải thích sau.
Sau đó cậu mở thêm một vài tin nhắn, Có bốn tin thì một tin là trả lời của Phương Thịnh cho kỳ thi, ba tin còn lại đều là của Lục Vũ.
Không có gì mới mẻ cả, vẫn là hỏi xem cậu đã ăn cơm chưa, có đi chơi bóng không, và sô cô la y tặng hôm qua ăn có ngon không.
Lúc đầu Lục Vũ nhận được những tin nhắn hỏi han ân cần ấm áp này lòng tương đối cảm động, nhưng phải trả lời đúng hẹn mỗi ngày thì tâm lại rất mệt, có đoạn thời gian Diệp Tranh dứt khoát không nhắn lại y.
Kết quả là ánh mắt ấm áp của Lục Vũ trước đây hoàn toàn bị khuất phục bởi các loại cảm xúc ẩn nhẫn nôn nóng, khiến Diệp Tranh lập tức phải chột dạ đến muốn bệnh, phá lệ mà xin lỗi y.
Sau lần đó, Lục Vũ liền thu liễm lại một chút, mỗi ngày đổi từ mấy chục tin nhắn thành số điện. Giờ hiện tại, Diệp Tranh cũng không cần nhắn lại ngay lập tức, chỉ cần ngồi trả lời điện thoại thôi.
Diệp Tranh vẫn luôn tự hỏi, bọn họ ngày ngày cùng nhau đi học, nhìn thấy nhau không phải là không có, ba mẹ cậu chưa bao giờ quan tâm cậu nhiều như vậy, thậm chí còn chưa đến mức phải để ý đến việc ăn ngủ mỗi ngày của cậu.
Nhưng không phải giáo viên đã nói được người khác lải nhải thăm hỏi không phải hảo ý, vì vậy Diệp Tranh không thể vô tâm mà bỏ qua ý tốt của người khác.
Cậu xoa xoa bộ lông mèo mềm mại trên tay, vô tư bấm điện thoại, cuộc gọi được thực hiện trước khi anh sẵn sàng, điều này thực sự khiến anh tự hỏi liệu Lục Vũ có phải không ngồi từng giờ để thủ điện thoại nữa không.
“Tiểu Tranh ~” Giọng nói ấm áp bên kia truyền đến, phảng phất như ẩn chứa một cỗ mê hoặc trong đó, Diệp Tranh thất thần trong chốc lát, sau đó liền tỉnh lại.
" Nga... tôi vừa về đến nhà! Cơm ăn rồi, tất nhiên là ngoan rồi! Sô cô la cậu tặng ngon lắm!...ừm, tối tôi không ăn..! Tối tôi đi chơi bóng rổ cùng Lưu Dịch Dương a! Đúng rồi….. thời điểm về nhà tôi có nhặt được một con mèo nhưng giờ không biết nuôi nó như thế nào nữa?
Diệp Tranh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của y, nhìn thấy bánh bao xám trước khi nghĩ đến việc hỏi anh câu này.
"Con mèo? Cậu nhặt nó về làm gì? Nếu như nó làm cậu bị thương thì sao?"
“Tiểu Ngư, ngoan lắm, sẽ không như thế!” Diệp Tranh hiếm khi thấy dịu dàng nhìn con mèo, con mèo cũng ngoan ngoãn kêu vài tiếng, nhẹ nhàng truyền đến đầu dây bên kia.
Có chút cáu kỉnh a, Diệp Tranh đã nói với một con mèo bằng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy.
“ Tôi chỉ là lo lắng cho cậu!” Lục Vũ thẳng thừng trả lời.
" Nga, bây giờ cậu có thời gian đến đây không? Nghe nói muốn nuôi mèo thì cần phải mua rất nhiều thứ tỷ như: bát đựng thức ăn và thức ăn cho mèo, cát vệ sinh, vòng cổ,... thật quá phiền toái a! tôi không biết. phải thế nào để chiếu cố nó!" Diệp Tranh thở dài, nhìn tiểu miêu mà phát sầu.
“Đừng lo, tôi sẽ đến ngay.” Lục Vũ nghe thấy thanh âm rất buồn rầu, tâm tình cũng chợt dịu lại. Làm sao có thể bỏ mặc Tiểu Tranh đang phiền não như vậy? Không cần phải nghĩ nhiều, tự tẩy não mình là tốt nhất.
Cúp điện thoại xong, Lục Vũ quay đầu hướng người đang đứng phía sau dặn dò: “Gửi một bộ dụng cụ cần thiết để nuôi mèo đến nhà của Tiểu Tranh! Ta hiện tại phải phải ra ngoài một chuyến!”
Đang định mặc áo khoác vào thì bị những người phía sau do dự chặn lại.
“Thiếu gia, cậu cần tiếp tục hoàn thành những bố trí mà lão gia đã đặt!”
Y từ từ nâng mí mắt, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “ Ngươi cho rằng những thứ này đối với Tiểu Tranh có quan trọng không? Hiện tại ta muốn đi bồi Tiểu Tranh, nếu ngươi dám ngăn cản, liền đi chết đi. ”
Lục Vũ liếc mắt, lạnh lùng nhìn người vốn đã cứng ngắc kia, như là nhìn một con kiến ​​hèn mọn nhất.
Khi đi ra ngoài, sắc mặt của y lại biến thành bộ dáng ôn hòa lịch sự, nghĩ đến việc lại có thể cùng Tiểu Tranh ở bên, niềm vui vẻ sắp trào ra khỏi cổ họng.
Y kéo cửa xe ngồi vào trong, đáy mắt đen sì, ngón tay thon dài xoa xoa đôi môi hồng hào.
Con mèo đó là gì mà khiến Tiểu Tranh vốn chỉ thích chơi game lại muốn bất chấp chăm sóc nó, chỉ riêng điều này thôi cũng khiến lòng y có chút ghen ghét!
Có nên giết nó không?
Không được... Tiểu Tranh sẽ rất buồn, rất buồn cho con mèo đó.... Làm sao có thể để vậy!
Lục Vũ nhăn mũi như trẻ con, Tiểu Tranh lúc đáng yêu nhất là khi cười rộ lên, làm y nhịn không được muốn đem cậu nuốt sạch, hoà tan vào cơ thể mình cảm nhận được sự ấm áp đó.
Suy nghĩ của Lục Vũ lơ lửng, một lúc lâu sau mới định thần lại, bỗng nhiên bật ra tiếng cười khúc khích.
Thật là choáng váng, hoá ra chỉ nghĩ đến một con mèo thôi cũng sẽ làm tâm không thoải mái.
____________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hừ, tại sao lại xuất hiện một con mèo, bởi vì ta nghĩ nó sẽ rất đáng yêu. Meo meo ~ Hãy để Tiểu Tranh cũng bắt đầu một địa điểm dễ thương mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.