Chương trước
Chương sau
___________
Phòng tắm mờ mịt sương mù, bốc khói nghi ngút, Diệp Chính nằm thoải mái trong bồn tắm lớn của Lục Vũ.
Làn nước ấm áp làm đắm chìm cơ thể cậu, bồn tắm lớn gắn với chức năng mát xa lần lượt nắn bóp các huyệt vị, cùng thúc đẩy từng luồng nước xoẹt qua khiến cậu dễ chịu mà rên rỉ,
Lục Vũ đang đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng ngâm nga nhẹ nhàng hết như mèo kêu làm tim y đập càng thêm nhanh, y biết Diệp Tranh là người thích thích hưởng thụ, nên bây giờ chắc chắn đang tắm ở bồn mát xa thay vì tắm vòi hoa sen.
Nếu có thể, y cũng muốn cùng Diệp Tranh tắm a. Lục Vũ gõ cửa phòng tắm, giọng nói hơi khàn khàn: “ Tiểu Tranh đồ ngủ...... tới bắt lấy hay là để tôi mang vào?”
“ Tới liền!”
Thanh âm Diệp Tranh từ sau cánh cửa truyền tới. Cậu không tình nguyện mà động động thân mình, một chân bước ra khỏi bồn tắm.
Vì muốn mau chóng về tắm sớm nên cậu sải bước ra cửa khỏi phòng tắm mà quên không quấn khăn.
“Bộ đồ ngủ của tôi đâu?” Diệp Chính nửa mở cửa phòng tắm, thò cái đầu ra.
Dù vậy cũng không ngăn được ánh mắt loạn xem của Lục Vũ. Y nheo mắt giả vờ cười, nhưng tầm mắt lại liên tục quét qua đường cong duyên dáng trên cơ thể rắn chắc và đôi chân thon dài đó.
“Mau tắm nhanh! ” Lục Vũ đưa đồ ngủ trong tay ra, rốt cuộc vẫn là muốn cùng Tiểu Tranh ngủ chung.... càng sớm càng tốt.
“Không!” Diệp Tranh cau mày bất mãn mắng một tiếng, đóng sầm cửa lại. Cậu còn chưa hưởng thụ đủ thì làm sao mà rời đi được.
Diệp Tranh lại ngâm mình trong nước, cảm giác lười biếng trong xương được ngâm ra ngoài, cơ bắp toàn thân đều thả lỏng, sắp mềm nhũn thành một vũng bùn trong bồn tắm.
Sức nóng dâng cao và tràn ngập, biến thành một màn sương trắng dày đặc, bao trùm cả phòng tắm.
Diệp Tranh sắc mặt trắng bệch, đầu cậu choáng váng, tứ chi hoàn toàn không có chút sức lực mềm nhũn ở đó.
...
Lục Vũ đã chuẩn bị sẵn một số đồ ăn nhẹ tinh tế và hai ly rượu vang đỏ trong phòng, y muốn cho Diệp Tranh ăn một bữa ăn nhẹ sau này khi tắm xong, sẽ dễ ngủ hơn sau khi uống một chút rượu.
Nhưng mà, y nhìn đồng hồ treo trên tường, Diệp Tranh đã lâu không không, cho dù tắm cũng không lâu như vậy.
Lục Vũ lo lắng chạy đến cửa phòng tắm, sau khi đập cửa liên hồi vẫn không ai đáp lại.
Y có chút hoảng hốt vội phá cửa phòng tắm rầm một tiếng.
Hơi nước nồng nặc bên trong từ từ trào ra khiến y vô tình bị sặc.
Lục Vũ lao vào vẫy vùng nhiệt quanh Diệp Tranh để y có thể nhìn thấy trạng thái của cậu.
Diệp Tranh co quắp ngả người ra sau, hầu kết gợi cảm của cậu hơi nhô lên, làn da trên thân đỏ bừng do ngâm lâu, hơn nữa còn lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Ở lưng mực nước, hai viên tròn đỏ nhạt loáng thoáng mà lộ ra mờ, không nghi ngờ gì nữa điều này có thể khiến Lục Vũ bất tỉnh ngay lập tức.
Y hung hăng bấm vào lòng bàn tay để khôi phục lại sự tỉnh táo, dùng hai tay ôm Diệp Tranh ra ngoài, kéo khăn tắm lên che cho cậu... tránh bị cảm lạnh.
Làn da dưới tay nóng đến mức không kìm được mà áp chặt ngực cậu vào thân thể hơi lạnh của mình.
Nhiệt độ nóng bỏng liên tục truyền đến cơ thể cậu thông qua sự liên kết của cơ thể.
Hơn nữa, vùng da thịt rộng lớn trần trụi không hề phòng bị mà bại lộ trước mắt y, trong lúc nhất thời cảm thấy cổ họng một trận nóng bừng.
Lục Vũ đè xuống cơn nóng trong lòng, để Diệp Tranh nằm thẳng trên giường, sau đó mở cửa sổ kéo rèm cửa sang một bên, đón không khí trong tiến vào.
Nhiệt độ cơ thể của Diệp Tranh đã giảm xuống rất nhiều, nhưng nó vẫn còn ấm. Đôi mắt ngày thường mang theo đầy sức sống đã nhắm chặt, đôi môi mềm mại kia cũng y vậy. Chỉ nằm an tĩnh trên giường, đối tâm tư của Lục Vũ hoàn toàn không biết gì cả.
Sự xuất hiện của người này đơn giản là cám dỗ lớn nhất luôn luôn dụ hoặc y, Lục Vũ không có tự tin tiếp tục nhốt dã thú sắp đột phá trong lòng được nữa.
Ngày thường Diệp Tranh tràn sức sống, nhảy nhót xung quanh cứ như một chiếc sư tử nhỏ, trên người vẩy đầy ánh vàng lấp lánh. Ai có thể cưỡng lại những màu sắc tươi sáng như vậy.
Chỉ cần thêm một chút, một chút nữa là tốt rồi. Lục Vũ dường như đã bị mê hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu, ghé sát xuống, nhẹ nhàng liếm lên đôi môi hồng nhạt đó.
Cảm giác chân thật này làm y mê muội nhấn y chìm sâu xuống. Trầm trọng dùng sức ngậm chặt lấy môi cậu, vì tránh lưu lại dấu vết nên động tác y rất mềm mại lưu luyến, đầu lưỡi lạnh lẽo vẽ lại viền môi cậu hết lần này đến lần khác.
Ý thức của Diệp Tranh dần dần thanh tỉnh, cậu không có sức lực mở mắt ra, toàn thân như bị mất quyền điều khiển mềm nhũn xuống, chỉ có thể hoạt động đầu óc.
Trước mắt cậu là một mảng tối đen, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được lạnh lẽo trên môi, ôn nhu triền miên cắn phệ chính mình, làm cậu liên tưởng tới một con rắn lạnh lẽo trơn trượt, đang từng li từng tí siết chặt cậu, không thể tránh thoát.
Động tác khó chịu nhưng dịu dàng như vậy khiến Diệp Tranh cảm thấy run rẩy tâm thần, muốn mở mắt ra nhưng toàn thân không thể cử động đã cố hết sức cử động nhưng chỉ khiến ngón tay khẽ đung đưa.
Cảm giác xa lạ ngoài tầm kiểm soát của mình khiến này cậu thập phần khó chịu!
Chính động tác nhỏ này lập tức bị Lục Vũ tinh ý chú ý tới, nhanh chóng lưu luyến rời khỏi bờ môi mềm mại, đổi thành vẻ mặt quan tâm vỗ nhẹ lên má cậu.
“Tiểu Tranh, cậu tỉnh rồi sao?”
Với sự trợ giúp của ngoại lực này, Diệp Tranh rốt cuộc mới có chút sức lực mở mí mắt, mông lung mà nhìn thấy khuôn mặt nồng đậm quan tâm cùng nôn nóng, cảm giác kỳ dị mới vừa rồi cũng đã triệt để biến mất.
Còn chưa kịp để Diệp Tranh định hỏi vấn đề này, Lục Vũ đã giải thích trước:
“Tiểu Tranh, thật sự quá nguy hiểm, tôi không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể hô hấp nhân tạo cho cậu trước, lần sau cậu không lên tắm lâu như vậy! Vừa rồi suýt nữa thì bị cậu hù chết!”
Hắn cằn nhằn mà nói một đống lớn, mọi trách móc từ y đã biến thành dòng suối ấm áp chảy vào trong lòng cậu.
Hóa ra là hô hấp nhân tạo, mặc dù có chút khó xử nhưng A Vũ cũng vì cứu cậu mà làm vậy. Nhìn thấy bộ dạng của A Vũ khi thấy cậu đột nhiên té xỉu thực là sốt ruột đi, cậu cảm thấy thật sự rất xấu hổ,
Diệp Tranh sờ mũi, mặc dù không biết có phải hô hấp nhân tạo khi ngất trong bồn tắm hay không. Bất quá, nếu A Vũ đã nói như vậy, tất nhiên cũng không phải dối.
Lúc sau Diệp Chính tỉnh táo lại, liền xốc chăn bông muốn xuống giường, lúc này mới nhận ra trên người mình toàn thân đều xích loã co rút trong ổ chăn.
“ A Vũ, ta làm sao đi ra được?” Diệp Tranh nhớ tới điều này, sắc mặt biến hóa khó lường, dùng chăn bông che kín người.
“Hả?” Lục Vũ đầu tiên ngây ngô chớp mắt, sau đó nhu nhu cười như gió xuân quất vào mặt, rồi lại nói: “Đương nhiên là tôi ôm cậu ra ngoài, không muốn cảm ơn tôi sao?”
Diệp Tranh nhận được một câu trả lời bất ngờ nhưng lại rất xấu hổ, lỗ tai cậu đỏ bừng một cách đáng ngờ, liền trực tiếp chui vào chăn bông.
“Chết tiệt!” Cậu thấp giọng chửi.
Một nam nhân khỏa thân bị nhìn thấy cũng không sao, quan trọng nhất là cậu đã bị Lục Vũ ôm ra! Một A Vũ trông thật hiền lành nhã nhặn như vậy mà lại ôm được cậu!
Hảo mất mặt... hảo mất mặt a..
Diệp Chính ủ rũ kêu lên trong chăn:
“Sao cậu không trực tiếp đánh tôi tỉnh!”
Cậu một nam nhân uy vũ như thế lại đột nhiên bị ôm như một cô gái nhỏ yếu đúi, nhất thời không thể tiếp nhận...
Lục Vũ nhìn chăn bông màu trắng, ánh mắt càng ngày càng nóng, làm sao có thể bằng lòng?
Nhưng giọng điệu của y lại có chút rụt dè:
“Nếu sau khi tỉnh lại, cậu lại đánh tôi thì sao?"
Những lời này khiến Diệp Tranh phục hồi một chút sắc mặt, cậu chui khỏi chăn bông, đưa cánh tay hết sức nghĩa khí nắm lấy vai Lục Vũ.
“Chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ hiểu không? làm sao tôi có thể đánh cậu!” Cậu cười vỗ vỗ Lục Vũ đầu, hoàn toàn không để ý mình đang dán sát lên thân thể kia.
“Ừ.” Lục Vũ mỉm cười gật đầu, như cảm động trước những gì cậu nói, nhưng trong mắt y ẩn chứa sự tham lam sâu sắc, nhưng lại bị hàng mi mảnh mai và động tác nheo mắt che giấu hoàn toàn.
Lục Vũ không cũng quên, thuận thế ôm lại cậu, cuối cùng nóng nảy quay đầu lại: "Nhưng Tiểu Tranh, cậu mặc quần áo vào được không?"
Diệp Tranh nhanh chóng thu vào trong chăn bông, tức giận trừng y:
" Vậy thì sao cậu còn chưa lấy quần áo cho bổn đại gia?"
" Ân, lỗi của tôi!" Lục Vũ gật đầu thừa nhận, đưa tay lên vuốt tóc như một lời xin lỗi, Tiểu Tranh này... trở mặt thật là nhanh! y đi đến tủ và tìm một bộ quần áo khác.
“Quay đầu lại, đừng có nhìn!” Diệp Tranh mang vẻ mặt cho rằng rất hung ác, hừ lạnh.
“Được.” Lục Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng trong giây tiếp theo, y lại tập trung tinh thần sung sướng mà đánh giá đường cong dẻo dai, hữu lực trên cơ thể cậu...
___________
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta
viết cái này không thông thường hỏi ta làm sao tỉnh lại, có một ít trực tiếp nói cho ta biết, tỉnh lại QWQ ngươi thật sự là đói khát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.