Nhận thấy được biến hoá trong cơ thể, Phục Nhan biết mình sắp đột phá, chỉ cần thành công sáng lập khí hải, nàng chính thức bước vào Khai Quang Kỳ tu vi.
Phục Nhan trầm ngâm một lúc, nhớ đến đồ vật mình bị vạ lây, vội vàng đem túi Càn Khôn mở ra, lấy Băng Linh cỏ ba lá bên trong đem ra.
Đúng là cây Băng Linh cỏ ba lá lúc nảy bị đệ tử của Tử Lan Tông ném cho nàng.
"Không nghĩ tới hoa này vừa lúc bị ta dùng." Phục Nhan nhìn Băng Linh cỏ ba lá trong tay mình, không khỏi lộ ra tươi cười, trời xui đất khiến làm nàng xui xẻo nhưng thật ra cũng làm nàng có được bảo vật, nếu hai người đệ tử Tử Lan Tông kia biết được, phỏng chừng tức đến hộc máu.
Nghĩ đến chỗ này, Phục Nhan không chút do dự, thực mau đem Băng Linh cỏ ba lá nuốt vào trong bụng, lại lần nữa nhắm hai mắt, chuẩn bị nhất cử ở trong cơ thể sáng lập khí hải.
Phục Nhan dẫn đường luồng linh khí đang xao động bất an thẳng đến đan điền, làm toàn thân có chút run rẩy, nàng vẫn như cũ cắn răng kiên trì, linh lực phảng phất nhanh chóng quay cuồng hướng tới thân thể của nàng.
Sau một lúc linh lực mới bình tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên sáng lập khí hải thất bại.
Muốn ở trong cơ thể mình sáng lập khí hải chỗ nào sẽ dễ dàng, có thể một lần sáng lập thành công, nếu không phải thiên tài, mà chỉ là người bình thường có tư chất bình thường giống Phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-kiem-om-di-su-ty/2384600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.