🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyện Diệp Dương Thành phân phó rất nhanh được truyền xuống, những người đi chấp hành nhiệm vụ đều là tâm phúc của Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi, duy nhất làm cho hắn cảm thấy không ổn chính là, Diệp Dương Thành thật sự tính toán một mình đi quét sạch thiên vạn đại sơn sao?

- Lão sư, ta đã chuẩn bị xong!

Khải Lạc Khốc Kỳ thay đổi một thân chiến phục, xuất hiện trong tiểu viện của Diệp Dương Thành, vẻ mặt phi thường nghiêm túc nói:

- Chúng ta xuất phát đi!

Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

- Đi thôi.

Hắn bước lên nắm lấy bả vai Khải Lạc Khốc Kỳ, khẽ mỉm cười, liền trực tiếp thi triển thuấn tức di động, nhanh chóng đi tới thiên vạn đại sơn.

Vì thế nguyên bản ngồi phi hành khí cao cấp nhất cũng phải đi ba mươi giờ thời gian, nhưng vì dùng thuấn tức di động, chỉ chưa đầy hai phút hắn đã đi tới bên ngoài thiên vạn đại sơn.

Hai người trống rỗng xuất hiện trên bầu trời một mảnh rừng cây thưa thớt, bởi vì thường xuyên dùng thuấn tức di động khiến Khải Lạc Khốc Kỳ có chút không chịu nổi, vừa rơi xuống hắn liền lắc lắc đầu, lảo đảo như bị say xe.

- Không sao chứ?

Diệp Dương Thành nhìn hắn, có chút trêu ghẹo hỏi:

- Bộ tộc Khải Lạc Khốc Kỳ không phải có danh xưng thời không thú liệp giả sao? Vì sao dùng thuấn tức di động lại sản sinh phản ứng lớn như vậy?

- Ta…

Khải Lạc Khốc Kỳ đang điều chỉnh lại trạng thái, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của Diệp Dương Thành, sững sờ cười khổ nói:

- Lão sư, ngài…

- Ha ha ha…

Diệp Dương Thành bật cười to, như muốn làm dịu áp lực trong lòng Khải Lạc Khốc Kỳ.

Nhưng vẻ mặt Khải Lạc Khốc Kỳ càng thêm bất đắc dĩ, không phải hắn không thích ứng cảm giác lục phủ ngũ tạng cơ hồ bị đảo ngược kia, mà là tần suất thi triển thuấn tức di động của Diệp Dương Thành thật sự quá nhanh!

Loại cảm giác kia chẳng khác gì ngồi trên xe taxi, mà tài xế liên tục phanh xe với tốc độ 280km/h, đổi là ai cũng không chịu nổi!

- Được rồi, được rồi, ăn chút đồ vật này đi.

Nhìn biểu tình ủy khuất của hắn, Diệp Dương Thành lấy ra vài hộp bạc hà đưa cho hắn:

- Cho ngươi thêm chút thời gian điều chỉnh lại trạng thái.

Khải Lạc Khốc Kỳ cũng không từ chối, mở hộp bạc hà nuốt sạch.

Trạng thái tinh thần của hắn tốt hơn vừa rồi không ít, chờ thêm năm phút thời gian, Diệp Dương Thành mới lên tiếng:

- Vào đi thôi.

Lần này Khải Lạc Khốc Kỳ cũng không dám để Diệp Dương Thành mang theo chính mình, theo bản năng lui ra sau một bước, chuẩn bị tự mình di chuyển.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Diệp Dương Thành chỉ bật cười lắc đầu, đi theo sau.

Thiên vạn đại sơn là một mảnh quần sơn nằm phương bắc Vũ Không đại lục, cũng bình chướng bắc phương đại lục, nghe nói khi mọi người đi tới cuối nơi này sẽ va chạm một tầng lá chắn mềm mại như bông, mà trước mặt chỉ là một thế giới tràn ngập sương mù mênh mông.

Khu vực bên cạnh quần sơn, nằm bên cạnh tấm chắn như bông kia, nghe nói xuyên qua thiên vạn đại sơn tiến vào tận sâu trong, sẽ gặp phải lá chắn kia, nhưng đáng tiếc không có ai có thể xâm nhập trong đó.

Diệp Dương Thành cùng Khải Lạc Khốc Kỳ đi vào trong núi, phi hành trên không, hai người đều lựa chọn ẩn thân.

- Đây là thiên vạn đại sơn sao?

Diệp Dương Thành đi phía trước nhất, nhìn đỉnh núi liên miên vô cùng vô tận, không tự chủ được phát ra tiếng tán thưởng:

- Quả nhiên là thiên vạn đại sơn, danh bất hư truyền!

Thiên vạn đại sơn kéo dài từ tây nam sang bắc, ở giữa còn có vô số dãy núi nhỏ liên tiếp lẫn nhau, khuếch trương sang hai bên, nhìn qua chẳng khác gì một con rết khổng lồ.

Sơn thế nam thấp bắc cao làm cho người ta có một loại thị giác rung động khó nói nên lời, đỉnh núi thấp nhất bên ngoài cao chừng bốn năm trăm thước, mà càng đi về hướng bắc độ cao không ngừng gia tăng, từ hơn một ngàn thước tới hơn ba ngàn thước, lại hơn bốn ngàn thước, cơ hồ đã tới đỉnh phong Vũ Không đại lục!

- Địa phương rung động như vậy biến thành thiên đường của một đám súc sinh, quả thật chà đạp của trời!

Một đường đi tới, ngoại trừ chứng kiến núi non liên miên không dứt, Diệp Dương Thành chỉ nhìn thấy dị thú đang xông loạn thậm chí chém giết lẫn nhau.

Đương nhiên, trên không trung còn có phi hành dị thú đang xoay quanh chờ ngư ông đắc lợi, xem như là kỳ quan của thiên vạn đại sơn, ít nhất khi Diệp Dương Thành nhìn thấy, luôn muốn xuống tay giết vài đầu nướng ăn!

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vài đầu Phi Thiên Hỏa Hồ đang bay trên trời nhìn thật béo mập sao?

Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Khải Lạc Khốc Kỳ, có chút nghiền ngẫm nói:

- Làm vài đầu điền bụng thế nào?

- …

Khải Lạc Khốc Kỳ không biết Diệp Dương Thành làm sao biết hắn di chuyển phương hướng qua trái, nhưng nghe xong lời hắn thiếu chút nữa muốn té xuống đất:

- Lão sư, đó chính là Phi Thiên Hỏa Hồ ah! Là dị thú lợi hại trong cấp thú hoàng!

Thiên vạn đại sơn thật danh bất hư truyền, chỉ riêng nhóm dị thú phi hành trước mặt đã có hơn hai mươi đầu thú hoàng, mà thực lực Phi Thiên Hỏa Hồ là cao nhất.

- Thú hoàng thì sao vậy, thú hoàng không thể ăn sao?

Diệp Dương Thành đúng lý hợp tình nói:

- Thịt Phi Thiên Hỏa Hồ kia, ta cùng ngươi cũng chưa từng nếm qua đi?

- …

Khải Lạc Khốc Kỳ vắng lặng, hắn không chú ý tới, khi Diệp Dương Thành nói muốn ăn Phi Thiên Hỏa Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo.

Vì thế hắn cười khổ nói:

- Đã sắp tới trung tâm thiên vạn đại sơn, giết chết vài đầu Phi Thiên Hỏa Hồ không tính là gì, nhưng sẽ rước lấy thú vương, thú hoàng…ách…

Nói tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ đột nhiên dừng lại, trừng lớn đôi mắt, khó nén khiếp sợ nói:

- Trời ạ, lão sư không phải muốn…

- Còn không đến nỗi ngu ngốc!

Diệp Dương Thành vui vẻ:

- Ta còn tưởng rằng ngươi không nghĩ ra, thế nào, chơi đùa chứ?

- Chuyện này…lão sư ah…

Khải Lạc Khốc Kỳ quanh co nói:

- Ta chỉ có thực lực thần vương bình thường đâu…ngài chơi như vậy, ta sợ ta sẽ không gánh nổi!

- Chủ yếu không cần ngươi ra tay.

Diệp Dương Thành nói:

- Ngươi đi theo nhặt tiện nghi là được, thi thể dị thú thuộc về ngươi, nhanh chóng gia tăng thực lực mới là chuyện đứng đắn.

- …

Khải Lạc Khốc Kỳ có chút cảm động không biết nên nói gì.

Ngày đó chỉ hơn trăm đầu dị thú ngũ, lục cấp đã giúp thực lực hắn tăng nhiều, nếu hôm nay…

- Ta nghe lời lão sư!

Hắn lập tức biểu lộ thái độ.

Diệp Dương Thành bĩu môi:

- Ngươi không muốn nghe cũng không được, người ta phát hiện chúng ta.

- A?

Khải Lạc Khốc Kỳ sửng sốt, kinh hô một tiếng tránh sang một bên nhìn lại.

- Kỷ kỷ kỷ kỷ…

Hai đầu thú vương mở ra đôi cánh đánh tới, trong miệng phát ra tiếng kêu ré the thé sắc lạnh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.