🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Dương Thành có thật nhiều nghi vấn muốn hỏi Khải Lạc Khốc Kỳ, nhưng phần lớn nội dung đều liên quan tới bí mật bất truyền của bộ tộc người khác, cân nhắc một lúc Diệp Dương Thành quyết định hỏi một câu, ít nhất sau khi hiểu rõ ràng hắn cũng biết nên làm như thế nào.

Sau khi quyết định, Diệp Dương Thành gật gật đầu, hỏi:

- Theo như lời ngươi nói, chủng tộc của các ngươi có thể tự chủ tiến hóa, hơn nữa tiềm lực thật lớn, có phải không?

Khải Lạc Khốc Kỳ gật đầu đáp:

- Năng lực tiến hóa của chúng tôi đứng đầu trong bổn nguyên vũ trụ thậm chí là các thứ nguyên không gian, là do mẫu thân ban cho chúng tôi, cũng là chỗ dựa lớn nhất của chúng tôi.

- Mẫu thân?

Diệp Dương Thành ngẩn ngơ, nhíu mày hỏi:

- Mẫu thân là ai?

Câu hỏi này có chút đột ngột, nhưng Khải Lạc Khốc Kỳ tự nhiên hồi đáp:

- Mẫu thân chính là thế giới này.

- Ha ha…

Diệp Dương Thành lại hỏi:

- Nếu như có thể, ngươi tốt nhất đem phương pháp mà dị thú có thể xử lý chủng tộc các ngươi nói với ta một chút.

Câu hỏi này có vẻ không tốt lắm, nhưng trên thực tế thì khác, bởi vì Diệp Dương Thành đã xem Khải Lạc Khốc Kỳ là thanh đao nhọn đối phó dị thú, nhưng người này lại nói cho hắn biết, dị thú nắm giữ phương pháp đối phó chủng tộc của bọn họ…

Diệp Dương Thành hiểu thật rõ ràng, muốn sử dụng thanh đao nhọn này, nhất định cần giải quyết vấn đề kia!

Khải Lạc Khốc Kỳ cũng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng đây là bí mật của chủng tộc nên hắn cũng không dám nói rõ, chỉ do dự một lát hàm hồ suy đoán:

- Lão sư, tộc nhân của chúng tôi muốn tiến hóa cần dùng đến thi thể dị thú, nhìn qua mặc dù là tiến hóa hoàn mỹ, nhưng vẫn tồn tại lỗ hổng trí mạng…

Nhưng vì sao trí mạng hắn lại không nói ra, không phải hắn không tin Diệp Dương Thành, nhưng bí mật này thật sự là quá mức trọng yếu.

Diệp Dương Thành cũng hiểu được sự khó xử của hắn, nếu như hắn không muốn nói, Diệp Dương Thành cũng không muốn ép buộc hắn nói ra.

Nhìn chằm chằm Khải Lạc Khốc Kỳ một lúc lâu, Diệp Dương Thành hỏi:

- Các ngươi nói trong tiến hóa còn tồn tại lỗ hổng, như vậy có biện pháp gì chữa trị hữu hiệu hay không?

Chẳng qua Diệp Dương Thành cũng không ôm hi vọng gì quá lớn, bởi vì nếu Khải Lạc Khốc Kỳ có biết, chỉ sợ đã sớm sửa đổi.

Nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Diệp Dương Thành, Khải Lạc Khốc Kỳ liền đáp:

- Biện pháp tu bổ vẫn có, chỉ là hi vọng phi thường xa vời.

Khải Lạc Khốc Kỳ cười khổ nói:

- Muốn giải quyết vấn đề này, đầu tiên là phải tu luyện ra tinh thần lực, thông qua tinh thần lực gia tốc tiến hóa dung hợp cùng thân thể, nhưng tuy bộ tộc chúng tôi có thể tự do xuyên toa qua thứ nguyên không gian, nhưng trời sinh tinh thần lực thấp, cho dù là người mạnh nhất trong bộ tộc cũng như thế…

Nói cách khác, lỗ hổng trí mạng của Khải Lạc Khốc Kỳ bộ tộc chính là liên quan tới tinh thần lực, như vậy phải bắt tay từ vấn đề này.

Nghe được lời nói của hắn, Diệp Dương Thành nhíu mày trầm tư, tinh thần lực thuộc về linh hồn, mà linh hồn chủ yếu được cấu thành từ tinh thần lực, âm lực, linh hồn chi hỏa, linh hồn chi hạch.

Muốn gia tăng tinh thần lực, phải bắt tay từ phương diện cường độ linh hồn.

- Ta có một pháp môn đặc biệt tu luyện tinh thần lực, ngươi có muốn thử xem hay không?

Diệp Dương Thành hỏi.

- Ta cũng có rất nhiều pháp môn tu luyện tinh thần lực.

Khải Lạc Khốc Kỳ cười khổ nói:

- Đều là bí quyết mà tổ tông đã thu thập được, đáng tiếc những bí quyết kia đối với những chủng tộc khác đều thập phần hữu hiệu, nhưng khi áp dụng trên người chủng tộc chúng tôi thì chỉ vô ích.

Đây chẳng khác gì một hài đồng nhược trí tư chất thấp có được tài liệu giảng dạy, lại không cách nào đem đứa bé biến thành thiên tài, nói cách khác chỉ là vô dụng.

Nhưng Diệp Dương Thành không muốn buông tha cho Khải Lạc Khốc Kỳ, không nói tới bù đắp lỗ hổng cho hắn, mà hắn lại là người được chọn đối phó dị thú tốt nhất, chỉ riêng bản thân hắn nói thế nào cũng là đệ tử đầu tiên của Diệp Dương Thành, tuy rằng tuổi của hắn còn lớn hơn Diệp Dương Thành thật nhiều!

Trong lúc nhất thời cả hai đều lâm vào trầm mặc, Diệp Dương Thành đang tự hỏi biện pháp giải quyết vấn đề.

Thời gian lặng yên trôi qua, hơn một giờ sau Khải Lạc Khốc Kỳ không nhịn được lên tiếng:

- Lão sư, nếu thật sự không có biện pháp, vậy thì thôi, cũng nên đi dùng cơm rồi, các sư đệ còn đang đả tọa đâu.

Trải qua vài ngày thời gian thích ứng, Khải Lạc Khốc Kỳ gọi mười thần vương là sư đệ cũng thật tự nhiên, nhất là khi hắn đã thức tỉnh lại huyết mạch truyền thừa, thực lực cũng đã tương đương thần vương, gọi người càng thêm đương nhiên.

Nhưng lúc này một đạo thiểm điện xẹt qua đại não Diệp Dương Thành, oanh một tiếng đánh thức hắn:

- Ăn cơm, đúng vậy ăn cơm!

Diệp Dương Thành như nghĩ tới chuyện gì, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, lẩm bẩm nói:

- Sao ta lại quên mất chuyện này đâu!

Lỗ hổng trong tiến hóa của Khải Lạc Khốc Kỳ bộ lạc nguyên nhân căn bản là do tinh thần lực quá thấp, đây là do tiên thiên không đủ!

Cho nên hiện tại biện pháp giải quyết tốt nhất, chính là gia tăng tiên thiên thiếu sót…

Có được ý nghĩ này, lối suy nghĩ của Diệp Dương Thành trở nên sinh động, hắn rất nhanh đã tìm được cách bổ sung, nghĩ ra được biện pháp gia tăng thêm chỗ thiếu sót kia…

Trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, Diệp Dương Thành lấy ra một vật thể hình trụ dài chừng bốn mươi phân, đường kính hai mươi phân, nhìn qua thật giống một cây gậy gỗ.

- Ngươi ăn vật này trước đi, nhìn xem hiệu quả thế nào.

Tùy tay đưa một gốc Âm Linh Thảo ném cho Khải Lạc Khốc Kỳ, hắn nói:

- Nếu như không được thì thử vật khác.

- Ách…

Khải Lạc Khốc Kỳ có chút luống cuống tiếp lấy gốc Âm Linh Thảo bị phơi khô, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, hơi có chút khó xử nuốt nước bọt, không dám tin tưởng nhìn Diệp Dương Thành, yếu ớt nói:

- Lão sư, ý của ngài muốn ta ăn nó?

- Đương nhiên.

Diệp Dương Thành thản nhiên gật gật đầu, thúc giục:

- Nhanh chóng ăn đi, không đủ ta vẫn còn rất nhiều đâu…

- Ta…

Khải Lạc Khốc Kỳ nhất thời muốn khóc, hắn khuyết thiếu chính là tinh thần lực, cũng không phải đầu gỗ ah! Nhưng có biện pháp nào đây? Diệp Dương Thành yêu cầu hắn ăn, hắn có thể không ăn sao?

Hắn ai oán nhìn Diệp Dương Thành, lại nhìn Âm Linh Thảo thật giống đầu gỗ, há miệng hung hăng cắn xuống:

- Răng rắc!

Khải Lạc Khốc Kỳ cắn một ngụm lớn, lộ ra một mảnh màu đen dài hẹp gì đó nhìn thật khó xem bên trong, mà một mảnh vân đen này nói cho hắn biết, đây chính là khúc gỗ!

Nhưng dưới ánh mắt soi mói của Diệp Dương Thành, hắn không dám nói lời nào, lại tiếp tục cắn nuốt Âm Linh Thảo.

Trên thực tế mãi tới vài năm sau, trong một lần ngẫu nhiên Diệp Dương Thành mới biết phương pháp sử dụng Âm Linh Thảo, nguyên lai quỷ vật dưới âm tào địa phủ không nuốt trọn cả gốc cây mà chỉ như ăn cây mía, hút hết chất lỏng màu đen ở giữa, sau đó ném bỏ đi cặn bã.

Rất nhanh hắn đã ăn xong, Diệp Dương Thành liền hỏi:

- Thế nào, có chút phản ứng nào hay không?

- A…

Khải Lạc Khốc Kỳ ngẩn người, tinh tế cảm ứng một phen, trên mặt lộ vẻ vui mừng…

- Có, thật sự có phản ứng!

Tiếng hô mừng rỡ vang lên trong khu rừng rậm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.