🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỉ dùng quyền cước đã giải quyết một đầu dị thú ngũ cấp? Khó có thể tin!

Như vậy Diệp Dương Thành thực lực cao bao nhiêu? Võ giả thất cấp? Bát cấp? Hay là…cửu cấp?

Mà lúc này tế bào toàn thân Diệp Dương Thành lại đang hoan hô, nhảy nhót, hắn cảm thấy được hắn đã yêu phương thức đánh nhau cận chiến thế này!

Máu của hắn, bắt đầu sôi trào lên…

- Điều này sao có thể?

Trên tầng cao nhất đại lầu hành chính thành thị số bảy, một nam tử hơn năm mươi tuổi kinh hãi trừng lớn hai mắt, hai tay chống lên mép bàn ngừng thở, thần tình không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, hít sâu một hơi!

Hình ảnh trên màn hình không phải ai khác, chính là Độc Thứ Cự Tích bị Diệp Dương Thành đánh chết. Khuôn mặt nam tử co rút, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn về đồng chương tự do dong binh!

Trên không trung luôn có thật nhiều phi cơ trinh sát không người lái, tùy thời tùy chỗ theo dõi cả thú lâm, tuy rằng mỗi ngày đều bị dị thú trên không tổn hại đánh rơi, nhưng những trang bị này đều do chính phủ cung cấp rất nhiều, đặc biệt trong phương diện theo dõi dị thú tác dụng của loại trinh sát cơ không gì có thể thay thế.

Bắt đầu từ khi Độc Thứ Cự Tích bạo tẩu, đã có năm trinh sát cơ theo dõi nó, mỗi cử động của nó đều không tránh khỏi sự giám thị của trinh sát cơ.

Vì thế cảnh tượng Diệp Dương Thành dùng tay không đánh chết Độc Thứ Cự Tích đều bị trinh sát cơ quay chụp truyền về bộ chỉ huy thành thị số bảy.

Nam tử này chính là thị trưởng thành thị số bảy, đồng thời cũng là nhân vật đầu não của quân bộ thành thị, luôn nổi danh là người có tính cách bình tĩnh cùng độc đáo.

Nhưng vào lúc này hắn đã mất hết vẻ trầm tĩnh thường ngày, ánh mắt nhìn thẳng màn hình, vô cùng rung động!

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một đồng chương tự do dong binh lại có thể tay không đánh chết một đầu dị thú ngũ cấp…tay không đánh chết! Cho dù là võ giả thất cấp cũng không được đi? Dị thú, nhất là dị thú có lớp vảy bao trùm toàn thân thế này, cường độ phòng ngự tuyệt đối khiến người sởn tóc gáy!

Cầm vũ khí laser đánh chết dị thú ngũ cấp là chuyện dễ lý giải, nhưng nếu như tay không đánh chết, chỉ sợ võ giả thất cấp cũng không dám thổi phồng mình làm được, võ giả bát cấp cũng tuyệt đối không làm được dứt khoát lưu loát như thế!

Trọng yếu hơn chính là, đồng chương tự do dong binh kia mới bao nhiêu tuổi? Nhìn khuôn mặt nhiều lắm là hai mươi đi, đây là yêu nghiệt! Hắn dự cảm, một ngôi sao mới đang nhanh chóng quật khởi.

Làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, thanh niên kia dùng phương thức đánh chết dị thú ngũ cấp, chỉ dùng một cước đơn giản, còn là một cước chậm rãi tung ra giữa hư không!

Hắn cảm giác có điều không đúng, ngây ngốc hơn một phút thời gian, hắn thu liễm tâm thần kích động, nhíu mày nhìn mấy nam nữ mặc quân trang cũng đang ngây người, nói:

- Đem đoạn ghi hình quay lại, chậm hơn năm mươi lần!

- A?

Một nữ binh hơn hai mươi tuổi chợt ngẩn người, khiếp sợ nhìn vị thị trưởng, nhanh chóng thao tác bàn phím.

Vài giây sau, màn hình quay lại thời khắc Diệp Dương Thành ra tay, điều chỉnh tốc độ chậm hơn năm mươi lần.

Một lần nữa truyền ra hình ảnh, một cước chậm rãi kia lại biến thành một đạo tàn ảnh, phi thường mơ hồ, làm cho người ta không nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi chứng kiến hình ảnh như vậy, thị trưởng lộ vẻ vui mừng, thấp giọng nói:

- Quả nhiên là như thế! Nhanh, điều chỉnh chậm lại gấp trăm lần!

Tâm tình nữ binh cũng thập phần kích động, nàng lập tức điều chỉnh tốc độ.

Lúc này, hình ảnh lại hiện ra lúc Diệp Dương Thành vung chân, nhưng vẫn không thấy rõ rốt cục hắn đang làm gì.

- Hai trăm lần!

Thị trưởng hít sâu một hơi, thân hình run rẩy khẩn trương.

Tốc độ truyền chậm lại hai trăm lần, rốt cục đã nhìn ra manh mối, chỉ thấy chân phải Diệp Dương Thành cơ hồ liên tiếp thành một mảnh, giống như có hàng trăm hàng ngàn chân phải bị dừng hình ảnh ở nơi đó.

- Ba trăm lần!

Tâm tình thị trưởng đã dâng lên tới tột đỉnh, hắn cảm giác mình đã phát hiện một quái vật, một quái vật đủ làm khiếp sợ cả Vũ Không đại lục!

Tốc độ thả chậm ba trăm lần, rốt cục đem toàn bộ hành động của Diệp Dương Thành đều rõ ràng hiện ra trước mặt mọi người, chỉ thấy nửa thân trên của hắn vẫn dừng hình ảnh trên không trung không chút di chuyển, nhưng chân phải hắn không ngừng lên xuống, thập phần có tiết tấu dừng trên đầu Độc Thứ Cự Tích, mỗi một cước đều đá vào một vị trí!

- Tê…

Nhìn thấy rõ phương thức công kích của Diệp Dương Thành, toàn bộ mọi người không nhịn được hít sâu một hơi! Tốc độ chậm lại ba trăm lần, mới có thể đem phương thức công kích của hắn thấy rõ ràng…như vậy tốc độ công kích chân chính của hắn nhanh bao nhiêu?

Một cước tiếp một cước, toàn bộ công kích đều rơi vào một vị trí, lớp vảy rắn chắc của Độc Thứ Cự Tích bị công kích như sóng thần của Diệp Dương Thành đánh sụp đổ, máu thịt bay tứ tung!

- Hắn…hắn quả thật là quái vật!

Thị trưởng trừng lớn mắt, run giọng nói.

Công kích sắc bén, chuẩn xác, cực nhanh, khó trách lân giáp của Độc Thứ Cự Tích cũng không thể chống đỡ, cuối cùng ôm hận mất mạng. Nếu công kích như vậy rơi xuống trên người võ giả nhân loại, thị trưởng thậm chí hoài nghi, cho dù là võ giả bát cấp cũng nháy mắt biến thành một bãi thịt nát!



Diệp Dương Thành không biết biểu diễn của mình bị trinh sát cơ hoàn toàn quay chụp lại, tâm tình của hắn đang mênh mông tới cực hạn…chính là loại cảm giác này!

Loại cảm giác dùng cứng đối cứng, hoàn toàn dùng cận chiến công kích, mỗi quyền mỗi cước tung ra làm cho hắn si mê.

Hắn cảm giác mình đã đắm chìm trong cảm giác này, phương thức công kích say sưa đầm đìa như vậy đã phá vỡ toàn bộ nhận tri của hắn đối với những cuộc chiến đấu từ trước tới nay. Không cần bàn long ngân thương, không cần trấn điện thần kính, thậm chí không sử dụng Cửu Tiêu lực quá nhiều…hắn cơ hồ dùng chính cường độ thân thể mình giải quyết đầu dị thú ngũ cấp kia!

Đối với Mã Đinh Nội Tư mà nói, Diệp Dương Thành không nói tiếng nào chính là tra tấn lớn nhất đối với hắn, đối mặt với cường giả tay không đánh chết một đầu dị thú ngũ cấp, áp lực cực lớn đến từ tận sâu trong linh hồn cơ hồ khiến hắn hỏng mất!

Mã Đinh Nội Tư theo bản năng đưa tay sờ lên đầu của mình, liên tưởng nếu một cước của Diệp Dương Thành đá vào đầu của hắn, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào? Sẽ nổ tung, hay nổ bung trong nháy mắt? Vô luận là thế nào hắn cũng không muốn nghĩ tới…

Ước chừng trầm mặc hơn ba phút, Diệp Dương Thành mới thanh tỉnh lại, hắn cảm giác dưới chân mình lành lạnh băng sương…

- Hàng chất lượng kém!

Cúi đầu vừa nhìn, Diệp Dương Thành kinh ngạc, lắc đầu bật cười.

Đôi giày đã hỏng, hoàn toàn rách nát trong cuộc chiến vừa rồi, Diệp Dương Thành cũng không nghĩ tới.

Nghĩ tới đây hắn ngẩng đầu nhìn Mã Đinh Nội Tư, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có nói qua, nếu ta cứu ngươi, ngươi làm nô bộc cho ta cả đời?

- A?

Mã Đinh Nội Tư không nghĩ tới Diệp Dương Thành vừa mở miệng lại hỏi chuyện này…hắn chợt ngẩn ngơ, nhớ tới lời của mình đã hô to khi nãy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.