🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy sắc mặt Hồ Đình Diệu càng ngày càng đen, Vương Tuệ Tuệ nhăn nhó nói:

- Ý của chủ tịch là, nếu Hồ thiếu đã tới, chúng tôi không thể làm Hồ thiếu thất vọng quay về, cho nên chủ tịch bảo Hồ thiếu lấy mấy cái này đi...

Nói xong Vương Tuệ Tuệ nhìn Hồ Đình Diệu dựng một ngón tay lên, giống như Hồ Đình Diệu uy hiếp Lưu Phương Hoa lúc nãy, lúc đó sắc mặt Hồ Dình Diệu vô cùng hung hăng càn quấy, mà Vương Tuệ Tuệ phi thường xấu hổ.

Nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ dựng thẳng một ngón tay với mình, Hồ Đình Diệu tức giận đùng đùng, hắn đứng lên, quát:

- Họ Vương, ngươi không có việc gì nên chơi ta đúng không? 10%? Con mẹ nó ngươi xem ta tới đây làm ăn mày à?

Hồ Đình Diệu lúc này đã hạ quyết tâm, cho dù tập đoàn Diệp thị ngoan ngoãn giao Hạng Mộng Nhàn ra, ít nhất cũng phải từ nơi này kiếm đi 20% cổ phần mới được! Hắn xem ra tập đoàn Diệp thị chỉ là một bánh bao thịt lớn mà thôi, không cắn vài cái chẳng lẽ lỗ lớn? 10%? Con số này thấp hơn dự kiến của hắn nhiều, đáp ứng mới là chuyện lạ!

- Sao có thể cho ngài 10% cơ chứ, Hồ thiếu gia quá xem thường chủ tịch của chúng ta rồi!

Vương Tuệ Tuệ lắc đầu, nói:

- Giảm nhiệt, giảm nhiệt nào!

Nói xong lời này, Hồ Đình Diệu hòa hoãn lại, hắn không kiên nhẫn khoát tay, nói:

- Nhanh nói đi, rốt cuộc là bao nhiêu?

- Thật muốn nói.

Vương Tuệ Tuệ sững sờ, sau đó tiến lên, nhăn nhó nói nhỏ:

- Chủ tịch nói, một trăm vạn chưa mua được 0.001% cổ phần công ty, dù sao Hồ thiếu gia đã tới đây, bao nhiêu cũng nên tặng cho ngài tiền về xe chứ, cho nên chủ tịch đáp ứng một trăm vạn sẽ là 0.001% cổ phần, ngài đừng nóng giận, phải biết rằng tập đoàn...

- Con mẹ ngươi!

Tuy Hồ Đình Diệu đang sững sờ, nhưng hắn không phải người ngu, lời đã nói tới mức này, hắn không hiểu thì quá ngu đần rồi.

Vương Tuệ Tuệ nói rõ đang trêu chọc hắn, cơn tức này hắn làm sao nhịn được? Lúc này hắn trở mặt, tức giận nói:

- Các ngươi đang muốn chết có đúng không?

Hồ Đình Diệu quát lớn, hắn lần đầu tiên bị người ta trêu chọc như thế, 0.001% cổ phần? Con mẹ nó đuổi ăn mày sao? Trong đầu của hắn đầy tà hỏa, Hồ Đình Diệu giống như núi lửa áp chế từ lâu, bây giờ bộc phát.

Mắt của hắn mở to nhìn qua Vương Tuệ Tuệ, trong mắt đầy sát ý, hắn hung ác nói:

- Tốt, rất tốt! Chủ tịch của các ngươi lá gan quá lớn!

- Hồ thiếu quá khen rồi!

Vương Tuệ Tuệ bỏ qua lửa giận của Hồ Đình Diệu, nàng vẫn bộ dáng không âm không dương, cười nói:

- Chủ tịch của chúng ta nói ngài đã cho chúng ta hai chọn, như vậy có qua có lại, chúng ta cũng cho ngài hai lựa chọn.

Hồ Dình Diệu nội tâm bị lửa giận làm u mê, hắn cưỡng ép xúc động đánh chết nữ nhân trước mặt, hắn quát:

- Nói!

- Chủ tịch nói Hồ thiếu gia đi ra từ đại gia tộc, theo lý mà nói chúng ta làm buôn bán phải hòa khí sinh tài, không nên quá phận, đúng không?

Vương Tuệ Tuệ cười hì hì, nói:

- Nhưng mà chủ tịch nói, nếu Hồ thiếu không cho chúng ta măt mũi, cũng không nên giữ thể diện làm gì, chúng ta không phải quả hồng mềm mặc người ta vuốt ve.

Nói tới đây Vương Tuệ Tuệ dựng hai ngón tay lên, nói sinh động như thật:

- Lựa chọn đầu tiên, chủ tịch đại nhân có đại lượng, chỉ cần Hồ thiếu nắm sấp ở đây lăn hai vòng, học chó sủa ba mươi lần, chủ tịch sẽ bỏ qua cho ngài, lựa chọn thứ hai, chủ tịch nói Hồ thiếu thể diện quá ớ, nếu không chọn điều kiện thứ nhất, như vậy khó nói trước...

- Như thế nào?

Hồ Đình Diệu đã bị tức giận làm đỏ mắt, nếu không phải có một tia lý trí áp chế xúc động động thủ ở đây, hắn đã sớm nhào tới liều mạng với Vương Tuệ Tuệ! Nghe Vương Tuệ Tuệ nói ra điều thứ nhát, sắc mặt của hắn mang theo vài phần khó coi, sau khi nghe lựa chọn thứ hai thì hắn hỏi tới.

Vương Tuệ Tuệ đang cười đùa tí tửng, thần sắc thu liễm lại, mặt lạnh xuống làm nội tâm Hồ Đình Diệu chấn động, không chờ hắn phục hồi tình thần lại, Vương Tuệ Tuệ nói:

- Không nói trước chúng ta phải động thủ rồi, lột y phục trên người Hồ thiếu ném ra đường lớn thị chúng!

- Ngươi dám!

Hồ Đình Diệu phát điên, đời này hắn chưa bị ai uy hiếp qua, cho tới bây giờ chỉ có Hồ Đình Diệu hắn uy hiếp kẻ khác, khi nào có người nào uy hiếp hắn cơ chứ? Tập đoàn Diệp thị này lá gan quá lớn rồi!

- Có dám hay không cứ thử thì biết!

Vương Tuệ Tuệ đã vạch mặt, cho nên không cần giả bộ nữa, ánh mắt đầy khiêu khích, trừng mắt nhìn Hồ Đình Diệu nói:

- Nhưng mà lòng dạ chủ tịch chúng ta rộng lớn, cho ngươi một phút quyết định, Hồ thiếu nên suy nghĩ cho kỹ.

Trong nháy mắt, Vương Tuệ Tuệ bạo phát làm cho Lưu Phương Hoa ở bên cạnh há hốc mồm.

Hồ Đình Diệu có địa vị gì? Thời điểm nàng đi chấp hành nhiệm vụ của Vương Tuệ Tuệ thì nàng đã tìm hiểu, đây là thái tử đảng chân chính!

Liên tưởng tới bộ dáng Vương Tuệ Tuệ trước khi rời đi và sau đó quay về quá khác biệt, đầu óc Lưu Phương Hoa đã đoán được nguyên nhân, Vương Tuệ Tuệ rời đi đã tìm ai? Trừ chủ tịch Diệp Dương Thành ra thì có thể là ai?

Thời điểm rời đi còn bộ dáng cười làm lành, thậm chí nói chuyện còn thiếu dũng khí, sau khi trở về thì sao? Đây quả thật là không đặt Hồ Đình Diệu vào trong mắt!

Nói khó nghe một chút, Vương Tuệ Tuệ không xem Hồ Đình Diệu là người, đây quả thật là súc sinh! Nằm rạp trên đất lăn hai vòng, sủa ba mươi tiếng? Loại yêu cầu này đối với Hồ Đình Diệu mà nói là không thể đáp ứng.

Điều kiện thứ hai thì sao? Chẳng lẽ Vương Tuệ Tuệ thật sự có gan cho người trói hắn, cởi quần áo và ném ra đường lớn thị chúng? Chủ tịch tập đoàn Diệp Dương Thành có thân phận gì?

Rất nhiều nghi vấn hiện ra trong đầu Lưu Phương Hoa, nhưng mà nàng thông minh không có đi hỏi thăm, nàng lặng lẽ đứng ở đó nhìn qua Hồ Đình Diệu tùy thời có thể nổ tung.

Mà Hồ Đình Diệu, Vương Tuệ Tuệ và Lưu Phương Hoa không ai biết một điểm là, trên người Hồ Đình Diệu đã bị Tống Thần Thần vụng trộm an trí máy nghe lén, sau khi Hồ Đình Diệu tiến vào tập đoàn Diệp thị thì Tống Thần Thần trốn trong xe nghe lén.

- Cái này...

Tống Thần Thần nghe được giọng nói truyền về thì cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề! Ngay từ đầu Hồ Đình Diệu hung hăng càn quấy, Vương Tuệ Tuệ và Lưu Phương Hoa chỉ cười làm lành, nàng cho rằng tập đoàn Diệp thị hỏng bét.

Không nghĩ tới chuyện này lại phát triển như thế! Tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị Vương Tuệ Tuệ còn bảo Hồ Đình Diệu nằm rạp xuống đất lăn hai vòng, sủa như chó? Đây chẳng lẽ tập đoàn Diệp thị không rõ thân phận Hồ Đình Diệu sao? Không! Hồ Đình Diệu đã sớm nói rõ thân phận của mình rồi.

Nếu đã biết rõ thân phận của Hồ Đình Diệu mà còn dám làm như vậy? Nếu không phải lão bản tập đoàn Diệp thị bị điên, như vậy tập đoàn Diệp thị có bối cảnh khủng bố hơn Hồ Đình Diệu nhiều.

Nhưng tại sao có thể như thế? Cả Trung Quốc có mấy người lãnh đao? Gia gia Hồ Đình Diệu là mấy người đứng ở đỉnh cao nhất, ai có bối cảnh thâm hậu hơn hắn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.