🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đúng, Xích Mi Quỷ Đế mừng như điên, khối nham thạch lớn này đã mất đi nguồn cung cấp năng lượng, nói cho đúng, ngọn nguồn năng lượng trong thế giới bổn nguyên đã sụp đổ, mà hắn có thể thoát khỏi không gian thứ nguyên này...

Hắn nín thở ngưng thần tĩnh khí, hắn không dám cử động, hai mắt mở to nhìn qua nham thạch đang phát ra âm thanh ken két, một cảm giác vui sướng chạy ra tìm đường sống làm nội tâm của hắn mừng như điên.

Rốt cuộc khối nham thạch duy trì nửa tiếng, lúc này xuất hiện một khe hở cực kỳ mảnh, nếu như không phải Xích Mi Quỷ Đế nhìn nó quá quen thuộc, thậm chí còn không phát hiện ra khe hở này.

Lại qua nửa giờ, khe hở càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa khe hở đã bắt đầu lan ra cả khối nham thạch, giống như tùy thời vỡ vụn.

Xích Mi Quỷ Đế không nhịn được đứng lên, lúc này khe hở bao phủ cả nham thạch, hắn lại phóng lên trời, long bào đỏ thẫm tung bay.

- Bản tôn có thể quay về thế giới bổn nguyên, ha ha ha...

Tiếng cười như điên vang vọng cả không gian thứ nguyên, lúc này Xích Mi Quỷ Đế mở hai tay ra, ngang nhiên công kích nham thạch đầy khe nứt.

Trước đó hắn công kích không biết bao nhiêu lần, có công kích cường bạo, có cong kích liên miên không dứt, nhưng mỗi lần hắn điều thất vọng quay về, bởi vì nham thạch được cung cấp năng lượng, tùy thời sẽ khôi phục như cũ, nhưng lần này thì thế nào? Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối là lần cuối cùng.

- Đi chết đi!

Xích Mi Quỷ Đế hét to lên, cả linh thể hóa thành lưu quang, hắn điên cuồng dùng thân thể va chạm với nham thạch.

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc bao phủ cả không gian thứ nguyên, ngay lúc này Xích Mi Quỷ Đế cười như điên.

Nham thạch xuất hiện tiếng vỡ nát, ý nghĩa gông xiêng nhốt hắn năm ngàn năm đã tan nát! Loại tâm tình này tuyệt đối không phải người bình thường có thể hiểu được.

Xích Mi Quỷ Đế một lần nữa hóa thành hình người, vung long bào đỏ thẫm lên, hắn đạp vào khối nham thạch, nham thạch vỡ vụn, hắn cười như điên, hô to:

- Ha ha ha... Ta có thể rời khỏi, ta có thể rời khỏi! Ta giẫm chết ngươi, ta giẫm chết ngươi! Ngươi áp ta nhiều năm như thế... Vỡ? Nát? Ngươi rốt cuộc cũng gặp báp ứng! Ha ha ha ha...

Hắn cười the thé cực kỳ chói tai, Xích Mi Quỷ Đế thổ lộ oán niệm trầm tích năm ngàn năm qua, thẳng tới khi nham tạch vỡ nát thành từng hạt cát nhỏ thì hắn mới ngồi xuống cát, ánh mắt quét qua không gian thứ nguyên.

Hơn năm ngàn năm, hắn đã ngây ngốc ở đây hơn năm ngàn năm! Hắn muốn rời khỏi đây, nằm mơ cũng muốn!

Mà bây giờ con đường rời khỏi không gian thứ nguyên đã mở, đầu óc của hắn đang hỗn loạn.

Ngồi trên cát suốt một giờ, Xích Mi Quỷ Đế rốt cuộc suy nghĩ mạch lạc, hắn đứng lên, ánh mắt hung ác:

- Là hắn, hắn phá hư lần hành động trước của ta, cũng là hắn làm ta phải ngây ngốc ở nơi chết tiệt này lâu như vậy!

Trước mắt giống như hiện ra bóng dáng Diệp Dương Thành, hai mắt Xích Mi Quỷ Đế biến thành đỏ như máu, trong mắt bắn ra oán hận và tức giận.

Hắn hít sâu, nói:

- Ngươi sẽ hối hận, ta sẽ cho ngươi biết cái giá lớn vì chọc giận ta!

Nói xong câu này, thần sắc của hắn bình thường lại, nhưng lại có nụ cười giả tạo khiến người ta không rét mà run, hắn lẩm bẩm:

- Hơn năm ngàn năm trước ta bị nhốt tại đây, hơn năm ngàn năm sau, địa cầu vẫn là của ta!

- Nhân loại gầy yếu trên địa cầu, các ngươi nên hưởng thụ thời khắc tự do cuối cùng đi! Khặc khặc khặc khặc...

Trong không gian thứ nguyên có tiếng cười giả tạo làm người ta sởn hết gai ốc, Xích Mi Quỷ Đế biến mất trong hư không.

Mà thời điểm này Diệp Dương Thành cũng được Tiểu Long Nữ dẫn dắt đi tới Bắc Băng Dương, đi tới một đảo nhỏ, hắn chỉ vào một núi băng to lớn, kinh ngạc hỏi:

- Tộc nhân của ngươi rõ ràng giấu thần cách trân quý trong tòa băng sơn?

Tiểu Long Nữ ngẩng đầu nhìn qua Diệp Dương Thành, thập phần khẳng định gật đầu, nói:

- Nhất định là trong băng sơn này, tuy ta không biết nó thế nào, nhưng mà ta cảm nhận được năng lượng chấn động mờ mịt, nhất định thần cách đang ở trong băng sơn.

Nghe được Tiểu Long Nữ nói thế, Diệp Dương Thành đau đầu nhìn qua băng sơn to lớn, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi:

- Các ngươi không sợ nó hòa tan sao?

- Nó sẽ không hòa ta!

Tiểu Long Nữ lắc đầu chắc chắn, nói:

- Nó được tử kim long tộc gia trì pháp thuật, cho dù chôn xuống biển sâu sáu trăm mét cũng không hòa tan, trừ phi là giải trì pháp thuật trên đó, nếu không ngàn vạn năm sau nó cũng không thay đổi!

Nghe được Tiểu Long Nữ trả lời khẳng định, Diệp Dương Thành nhún nhún vai, nói:

- Vậy ngươi nên giải trừ pháp thuật đi!

- Ta không biết!

Tiểu Long Nữ trả lời dứt khoát, lại bổ sung:

- Ta quá nhỏ!

- Quá nhỏ?

Đây là ý gì? Diệp Dương Thành ngây ngốc, hắn chỉ vào băng sơn khổng lồ, khoa tay múa chân nói:

- Băng sơn lớn như thế, làm sao tìm ra thần cách? Vạn nhất...

- Có thể nện mở!

Tiểu Long Nữ cười ngại ngùng, còn chưa dứt lời đã hóa thành nguyên hình, tiếng long ngâm kinh thiên động địa, đuôi rồng quét qua băng sơn.

Đây là khuynh hướng bạo lực của tử kim long tộc, mà Diệp Dương Thành nhìn thấy nàng hóa thành nguyên hình đâm vào băng sơn, lại bắn ngược ra ngoài, khóe miệng của hắn co rút.

Diệp Dương Thành không biết mình bây giờ nên khóc hay nên cười, tóm lại thời điểm nàng bắn ra khỏi băng sơn thì hắn biết phiền toái của mình đã tới.

Tiểu Long Nữ dã man xông thẳng vào băng sơn, va chạm trực tiếp hủy quần áo trên người của hắn, hắn lui ra sau mười mét, bởi vì không khó nhìn ra lực va chạm của nàng mạnh bao nhiêu.

Nhưng mà loại va chạm này với tòa băng sơn trước mặt không có hư hao gì, ngược lại Tiểu Long Nữ công kích bị lực va chạm bắn ngược lên thân thể.

Diệp Dương Thành cũng có xúc động phát điên, trước mắt tòa băng sơn chỉ cần bằng phẳng như giếng nước cao bốn mươi mét, nếu như bộ phận dưới nước thì sao? Quái vật khổng lồ như thế còn chưa tính, nhưng mà nó lại cứng như sắt thép?

Miếng thần cách màu đen đang ngủ say trong băng sơn, nếu như lấy ra, nhưng mà hủy diệt băng sơn này lại chính là vấn đề lớn nhất! Va chạm hiển nhiên không được, hòa tan hay sao?

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành nhíu mày, nâng tay phải lên, một hỏa long nóng rực bay thẳng lên băng sơn, chiều dài chừng hai mươi mét, nhiệt độ của nó cao dọa người!

Nhiệt độ cao như thế, cho dù là sắt thép cũng bị nóng chảy, cho nên Diệp Dương Thành và Tiểu Long Nữ ôm chờ mong với hỏa long này!

Hai người hưng phấn nhìn chằm chằm vào hỏa long, hỏa long đâm thẳng vào tầng ngoài băng sơn, nhưng mà tiếng nổ mạnh kinh thiên không diễn ra như dự đoán, hố to cũng không có xuất hiện, nhưng mà không qua ba giây thì nhìn thấy hỏa long biến mất.

- Móa!

Mà Diệp Dương Thành không có tâm tư nói tục, hắn nhìn chằm chằm vào băng sơn khổng lồ, trong lúc này cảm thấy nó chẳng khác gì con rùa đen, hơn nữa còn là con rùa đen lớn co rút bốn chân và đầu vào trong mai rùa.

Từ trên cao nhìn xuống, từ trái qua phải cũng không nhìn thấy có sơ hở nào có thể lợi dụng, nhưng mà Diệp Dương Thành không có vì chuyện này mà buông tha suy nghĩ phá băng sơn lấy thần cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.