🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đầu óc ba người đông cứng lại, căn bản không chú ý tới vẻ mặt Tiểu Thương Ưu Tử vừa nhìn thấy cảnh tượng trong Hoa Hạ thần điện lưc này, đã lộ ra nụ cười.

Chẳng qua Tiểu Thương Ưu Tử vẫn biết đưa ba người này về đây làm gì, làm sao cho phép bọn hắn tiếp tục đứng ngây ra tại cửa? Nàng nhướng mày, quát:

- Lớn mật, nhìn thấy chủ nhân nhà ta, còn không quỳ xuống phục lạy?

- Lớn mật, quỳ xuống!

Chúng tiên gia được huyễn hóa cũng giống như đã thương lượng trước, hét to một tiếng, thanh thế kinh người!

- Phác thông…

Vô luận là ai, ba người cũng chưa từng gặp qua trận thế như vậy, bị nhóm thần tiên quát mềm hai chân, lập tức quỳ xuống, đây là phản ứng theo bản năng.

Lúc này Tiểu Thương Ưu Tử cũng đã dùng tâm linh liên lạc báo rõ mọi chuyện cho Diệp Dương Thành, cũng biết lý do tại sao ba người bị đưa về đây.

Mã Kiến Đông cùng nam tử quân trang đều là thủ hạ của Phó Diệc Chi, tựa hồ còn có quân chức trong người, tuy rằng đã mạo phạm quy củ mà Diệp Dương Thành định ra, nhưng dù sao xem như nửa người nhà, Tiểu Thương Ưu Tử cũng khó thể xử phạt, chỉ đành mang về Hoa Hạ thần điện cho Diệp Dương Thành tự mình xử lý.

Mà sát thủ Kim Đao Tổ Mao Kim Bưu lại là nỗi vui mừng ngoài ý muốn, hắn còn đang đau đầu làm sao tìm được điểm đột phá, tên xui xẻo này lại tự mình đưa lên tận cửa!

Trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng Diệp Dương Thành vẫn thập phần bình tĩnh nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm uy nghiêm:

- Tổn hại tiên thụ vốn không thể tha thứ, nhưng niệm tình hai người vi phạm lần đầu hơn nữa không ác ý, bản tôn tạm thời tha hai ngươi một mạng, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, hai người các ngươi đã biết tội?

- Làm sao bây giờ?

Trong đầu Mã Kiến Đông hiện ra ý nghĩ này, một màn trước mắt hiển nhiên làm hắn sợ hãi…nhưng muốn cho hắn tin tưởng đây là thiên đình trong truyền thuyết, vẫn có chút không đủ! Trong tiềm thức của hắn, hắn vẫn kiên trì cho rằng đây là dị nhân đã tiến hóa tới chung cực mà thôi!

Nghĩ tới đây, hai mắt Mã Kiến Đông có chút sung huyết, hắn ngẩng phắt đầu nhìn Diệp Dương Thành, cắn răng gằn từng chữ:

- Tôi có tội gì?

- Lớn mật!

Lần này thật sự làm nhóm người Dương Đằng Phi hoảng hồn, nơi này là địa phương nào? Phù không thần điện! Hoa Hạ thần điện! Ở trong này dám ngỗ ngược lời nói của Diệp Dương Thành? Đây…đây quả thực là to gan lớn mật!

Đường Thái Nguyên biến ảo thành một người mặc kim sắc chiến bào tay cầm hám thiên chùy, ánh mắt phát lạnh, bỗng nhiên quát một tiếng, thân hình trống rỗng xuất hiện trước mặt Mã Kiến Đông, cả giận nói:

- Nơi này là địa phương cho ngươi rít gào sao?

- Xuy…

Mã Kiến Đông khẳng định Diệp Dương Thành chỉ là dị nhân, đương nhiên không xem Đường Thái Nguyên vào trong mắt, thập phần khinh thường cười nhạo nói:

- Chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, các người nghĩ tìm một địa phương vắng vẻ xây lên cung điện, là có thể giả mạo thiên đình giả mạo thần tiên sao? Quả nhiên là tức cười! Muốn chém giết tùy các người, muốn tôi nhận sai…hừ, không có cửa!

- Tìm một địa phương không người xây cung điện?

Đường Thái Nguyên nghe được lời nói của Mã Kiến Đông, không khỏi nở nụ cười cổ quái, lập tức thu hồi hám thiên chùy, trực tiếp xách lên Mã Kiến Đông biến mất ngay giữa đại điện.

Trong khoảnh khắc hắn đã xuất hiện ngay biên duyên phù không thần điện, Đường Thái Nguyên đè đầu Mã Kiến Đông cho hắn nhìn xuống bên dưới…trong đầu óc Mã Kiến Đông nhất thời ầm vang một tiếng, thân hình cứng ngắc…đây…đây thật là ở trên trời? Bọn hắn thật sự…thật sự là thần tiên!

Một lần nữa quay vào Hoa Hạ thần điện, đại não Mã Kiến Đông vẫn còn đông cứng, tuy hắn rất muốn tự nhủ với mình trước mắt chỉ là giả tạo, nhưng hắn hoàn toàn không tìm được lý do cùng căn cứ để nói như thế.

Có lẽ…bọn hắn thật sự là thần tiên trong truyền thuyết của Hoa Hạ đi…chỉ còn có thể thừa nhận thân phận của đối phương mà thôi.

Trong đầu Mã Kiến Đông như tự thôi miên lẩm bẩm, rốt cục quy củ quỳ xuống, cung kính nói:

- Tôi…biết tội.

- Lão Mã!

Biểu hiện của Mã Kiến Đông làm nam tử quân trang hoảng sợ, còn tưởng rằng đã bị mê hoặc, lập tức rống lên:

- Anh điên rồi?

- …

Lúc này Diệp Dương Thành mơ hồ hiểu được vì sao hai Thái Tiêu đệ tử lại cống hiến nguyện lực thấp như thế! Tuy rằng hắn giáng xuống thần tích, nhưng dù sao chưa từng công khai xuất hiện trong mắt bọn họ.

Nhân loại đã bị khoa học ảnh hưởng sâu sắc, cho dù thật sự bị thần tích làm dao động, nhưng trên thế giới này thật sự có người nguyện ý tin tưởng có thần minh tồn tại sao? Không! Giỏi lắm cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ.

Phật gia có câu nói thật chuẩn xác, tin thì có, không tin thì không, nếu ngay cả tín đồ quỳ bái thần minh mà cũng không tin có thần minh, làm sao sản sinh thật nhiều nguyện lực?

Bị một màn trước mắt kích thích linh cảm, nghĩ thông suốt chuyện này, đầu óc vốn có chút mơ hồ của Diệp Dương Thành lập tức liền rõ ràng, thì ra là thế, thì ra là thế!

Nghĩ tới đây, trong lòng vừa động, hắn liền dùng tâm linh liên lạc gọi Sở Minh Hiên:

- Ngươi dẫn theo hai người này rời đi, sau đó làm thế này…

- Hắc!

Nghe Diệp Dương Thành phân phó, Sở Minh Hiên liền nghĩ ra nguyên nhân, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng đáp:

- Lão bộc tuân lệnh!

Hai người Mã Kiến Đông bị Sở Minh Hiên mang đi, thử nghiệm xem biện pháp của Diệp Dương Thành hữu hiệu hay không, nếu như hữu hiệu, như vậy kế hoạch thành lập Cửu Tiêu thần điện phải nhanh chóng thực hiện.

Chuyện này vô luận là đối với Diệp Dương Thành hay nhóm người Sở Minh Hiên đều có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, cho nên Sở Minh Hiên cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi làm việc.

Mà sau khi hắn mang theo hai người rời đi, Mao Kim Bưu bị ảo cảnh chung quanh làm hoảng sợ vạn phần, cho tới giờ khắc này hắn mới lý giải được hàm ý câu nói ếch ngồi đáy giếng, đây không phải nói chính bản thân hắn hiện tại hay sao?

Hắn vốn tưởng rằng dựa vào một thân vũ lực hiện giờ của mình, cho dù còn không phải đối thủ của tân nhậm đao chủ, nhưng có thể đi khắp thiên hạ, dù đánh không lại chẳng lẽ muốn chạy còn không được sao? Nhưng tự tin của hắn đã vỡ thành mảnh nhỏ, đi tới thần điện nhìn giống như thiên đình này, hắn cảm nhận được mình thật nhỏ bé, nhất là thần tiên mặc ngân giáp cao cao tại thượng, đây mới thật sự là cường giả!

Trong Hoa Hạ thần điện tựa hồ rơi vào một hoàn cảnh quỷ dị, Diệp Dương Thành không nói một lời, các thần tiên hai bên cũng không nói một tiếng, cứ trầm mặc cổ quái như thế, nhưng áp lực mênh mông ngập trời chẳng khác gì ngọn núi lớn trấn áp xuống tâm lý của Mao Kim Bưu.

Rốt cục hắn không còn chịu nổi áp lực vô hình này, dập mạnh đầu mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Tôi biết tội, tôi khai hết, chuyện gì tôi cũng nói hết!

Tâm lý chiến đại hoạch toàn thắng, vừa nghe tiếng nói của Mao Kim Bưu, Diệp Dương Thành nhếch môi, thản nhiên hỏi:

- Ngươi biết chuyện gì, muốn khai ra tội gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.