🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàn toàn diệt sát, nếu không mà nói một khi để tôn giáo đạt tới quy mô nhất định, còn muốn tiến hành càn quét cũng đã không còn kịp rồi.

Bởi vậy sau khi lão Mã cùng nam tử quân trang cho rằng sự kiện này là do dị nhân gây nên, ý tứ đại biểu phía sau đã hoàn toàn khác hẳn, sắc mặt hai người ngưng trọng, nhìn khối ngọc bia mộng ảo trước mặt, trong lòng nặng trịch.

Đúng ngay lúc này trên hai xe Jeep phía sau có vài người bước xuống, họ vừa lên tiếng liền cắt đứt suy nghĩ của hai người lão Mã, lão Mã lắc đầu nói:

- Trước tiên anh đi cùng bọn họ điều tra xung quanh một chút, tôi lập tức thông tri quân khu gần đây đem khu vực này hoàn toàn phong tỏa, tránh tin tức tiết lộ gây ra sóng gió không cần thiết.

Nam tử kia nhất thời cũng không có chủ ý, trong lòng đang cân nhắc làm sao hồi báo chuyện này lên cấp trên, nghe được lời của lão Mã cũng thuận thế gật đầu đáp ứng.

Nhưng cả hai người đều không biết, những lời nói của họ đều rơi vào trong tai của Ưu Tử, vừa nghe được hai người này lại đem chủ nhân của nàng xem là một dị nhân bất nhập lưu, càng làm cho nàng bất mãn chính là bọn hắn còn cho rằng Diệp Dương Thành là người điên!

- Hai tên ngu xuẩn lại dám ở chỗ này nói ẩu nói tả!

Ưu Tử càng nghĩ càng tức giận, trên mặt hiện lên sát khí, ngay lập tức vung tay, thấp giọng nói:

- Dài cho ta!

Từng đạo năng lượng vô hình từ trong tay nàng tán phát, nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng…

- Lại…lại mọc dài nữa?

Mấy chuyên gia lâm nghiệp đang cầm thước đo cây bạch dương, vừa đo vừa ghi chép, không nghĩ tới mới ghi chép được một nửa, cây bạch dương lại giống như bị tiêm thuốc kích thích, đột nhiên lại mọc cao hơn!

- Thần tích…thần tích lại hàng lâm…

Đám chuyên gia cùng nam tử quân trang đều ngây người, nhưng Uông Minh Tuyền đi theo họ cách đó không xa lại trợn mắt, miệng lẩm bẩm, hai chân mềm nhũn sùng kính bái xuống…

Vào lúc này Diệp Dương Thành cũng không biết rõ tình hình của Ưu Tử, hắn đợi nhóm người Dương Đằng Phi gieo xong mầm móng, thân hình nhoáng một cái bay lên cao.

- Mỗi ngày dùng tốc độ gieo trồng 10km2, trong mười ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ hai…

Đứng cách mặt đất hơn ngàn thước, trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười khẽ lẩm bẩm, liền nâng tay phải nói:

- Mưa!

Chỉ nghe hắn nói một chữ “Mưa”, nguyên bản không trung không hề có đám mây lại đột nhiên xuất hiện tảng lớn mây đen, bao trùm khắp bầu trời, ngăn chặn cả trăng sao đang chiếu rọi đại địa…

- Hoa lạp lạp…

Chỉ ba mươi giây sau, mưa đã tuôn xuống như trút nước.

- Trời mưa sao?

Vừa gọi điện thoại xong cho tư lệnh viên quân khu bên cạnh, yêu cầu phái quân đội phong tỏa rừng bạch dương, lão Mã liền bị trận mưa trút nước xối ướt đẫm.

Hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nói:

- Sao lại trời mưa đây?

Hắn cũng hiểu sơ lược về tình huống của Ô Tố sa địa, nơi này là một nơi cực kỳ khô hạn, trong nháy mắt lại có mưa lớn như trút nước?

Hắn còn đang kinh ngạc, thân hình Uông Mậu Sâm chấn động, thất thanh nói:

- Tới, lại tới nữa!

- Cái gì tới?

Lão Mã theo bản năng quay đầu hỏi một câu.

- Mưa ah!

Hùng Mậu Sâm nói chuyện có chút lộn xộn:

- Lại trời mưa…lại tới nữa…đêm qua đột nhiên hạ trận mưa lớn, cây non phần phật mọc lên…lại tới! Lại tới nữa!

Lão Mã cùng nam tử quân trang vừa nghe lời của Hùng Mậu Sâm, cơ hồ cùng ngẩng đầu nhìn lên không trung, hai mắt ngưng tụ…

- Được rồi, chuyện còn lại giao cho Ưu Tử xử lý đi.

Làm phép xong trận mưa lớn, đưa mắt nhìn người của quân đội đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Diệp Dương Thành cũng không để ý tới bọn họ, quay đầu nói:

- Các ngươi theo ta về trước, có chút việc còn cần các ngươi nghĩ kế, nơi này không có chuyện gì.

- Dạ, chủ nhân.

Nhóm người Dương Đằng Phi ứng tiếng, cùng quay về phù không thần điện.

Về tới thần điện, Diệp Dương Thành ngồi trên bảo tọa, điều tra Càn Khôn Tu Di Kính, kích hoạt hệ thống quản lý tín đồ.

- Hiện tại ta cần các ngươi nghĩ cách giải quyết ba chuyện.

Diệp Dương Thành nói:

- Chuyện thứ nhất, cần phải thành lập tôn giáo, các ngươi có nghĩ ra nên đặt tên gì thích hợp cho tôn giáo?

- Tên tôn giáo?

Vừa nghe câu hỏi của Diệp Dương Thành, nhóm người Dương Đằng Phi thoáng ngẩn ra, sau đó lâm vào suy tư. Dù sao tôn giáo cần phụng dưỡng thần minh là Diệp Dương Thành, chỉ bằng điểm này cũng đủ cho họ phải suy nghĩ kỹ.

Ba phút sau, Triệu Dung Dung chần chờ ngẩng đầu hỏi:

- Chủ nhân, ngài có yêu cầu gì cho danh xưng của tôn giáo không?

- Yêu cầu?

Diệp Dương Thành nhíu mày, nhìn lướt qua Càn Khôn Tu Di Kính, nói:

- Tôn giáo bắt nguồn cần ở trong phạm vi của Hoa Hạ, cho nên danh xưng tôn giáo nhất định phải chứa đựng ý nhị Hoa Hạ, không thể quá mức phức tạp làm người nghe không hiểu.

- Ý nhị Hoa Hạ.

Trong lòng mọi người đã có phương hướng tự hỏi, yên lặng suy nghĩ.

Năm phút sau, Đường Thái Nguyên ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói:

- Hay là…gọi là Thần Tiên giáo đi, chủ nhân sinh tại Hoa Hạ, thần tiên lại là một trong những văn hóa phi thường nồng hậu của Trung Hoa…

- Rất tục.

Diệp Dương Thành nhíu mày lắc đầu, Thần Tiên giáo? Ngay cái tên còn có chút thô bỉ, đừng nói các tín đồ có chấp nhận hay không, ngay chính bản thân hắn còn không thể nhận! Không hề nghi ngờ, lời đề nghị của Đương Thái Nguyên liền bị bác bỏ.

Đường Thái Nguyên xấu hổ cúi đầu, lại lâm vào khổ tư, thật sự làm hắn cảm thấy còn mệt hơn đại chiến ba trăm hiệp với quỷ đế.

Trương Ngọc Thiến ngẩng đầu nói:

- Chủ nhân, hay là Thần Ân giáo, chủ nhân làm phép phúc trạch muôn dân, đối với họ mà nói chính là thần ân, gọi tên này có thể làm họ luôn ghi nhớ ân đức của chủ nhân.

- Thần Ân giáo?

Diệp Dương Thành nhất thời dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

- Ngươi nói thì đúng vậy, nhưng làm thế không khỏi quá trắng trợn, truyền thống Hoa Hạ là khiêm tốn, là bao hàm tốt hơn.

Triệu Dung Dung lại mở miệng:

- Dung Dung cảm thấy Viêm Hoàng giáo chuẩn xác hơn, Viêm Đế, Hoàng Đế đều được công nhận là Hoa Hạ chi tổ…

- Nào có người đi lấy tổ tông của mình làm chiêu bài?

Sắc mặt Diệp Dương Thành cổ quái hỏi.

- A? Vậy…ah…

Triệu Dung Dung vốn chuẩn bị một bụng diễn thuyết nhất thời như bị sét đánh, ngây ngốc một lúc mới xấu hổ cúi đầu không mở miệng nữa.

Qua hơn một giờ vẫn không nghĩ ra tên gọi thích hợp, Diệp Dương Thành nhìn Sở Minh Hiên, cũng không ôm hi vọng, tùy tiện hỏi:

- Sở Minh Hiên, ngươi thế nào? Nghĩ lâu như vậy có đề nghị gì tốt hay không?

- Lão bộc có một ý tưởng không thành thục lắm.

Sở Minh Hiên châm chước nói:

- Chủ nhân tự xưng Ngự Long thần tôn, mà long cũng là thần thú bay trên cửu tiêu hành vân bố mưa, bởi vậy ngự long chính là áp đảo trên cửu tiêu, cửu tiêu cũng là vật dưới trướng chủ nhân, cũng không phải là cao nhất.

Hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, Ngự Long thần tôn hắn chỉ là tùy tiện bịa đặt gạt Trần Thiếu Thanh mà thôi, nhưng lúc này nghe lời Sở Minh Hiên, lại có chút hăng hái gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.