🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Được, mang lên đi.

Diệp Dương Thành đi xuống bậc thang cầm lấy túi nhựa, bên trong là hạt thóc ánh vàng rực rỡ, còn tản ra hương thơm ngát.

- Ngươi tìm được ở đâu?

Cầm ra một nắm thóc, Diệp Dương Thành ngẩng đầu hỏi.

- “Mượn” trong kho thóc.

Tống Lâm Lập có chút xấu hổ cười nói:

- Chỉ thấy gạo đã thoát xác, tìm mãi không thấy có hạt thóc…

- Được.

Diệp Dương Thành cũng không để ý, gật đầu thả thóc vào túi nhựa, ngẩng đầu nói:

- Đi thôi, cùng đi thí nghiệm một chút!

- Dạ…chủ nhân!

Mọi người liếc nhìn nhau, cùng đi theo sau lưng Diệp Dương Thành ra hậu hoa viên.

- Đường Thái Nguyên, ngươi tạm thời dọn ra mảnh đất dùng làm ruộng lúa nước.

Diệp Dương Thành phân phó:

- Ưu Tử, đợi lát nữa ta cường hóa xong mầm móng, ngươi tăng nhanh tốc độ mầm móng sinh trưởng, có vấn đề không?

- Không có!

Hai người cúi người lắc đầu.

- Được rồi, bắt đầu đi.

Diệp Dương Thành đổ hạt thóc xuống bàn đá, ngưng kết viên linh châu đưa tới gần đống thóc kia.

- Lại là tảo đạo cốc ( lúa chiêm)?

Nhìn lại thần cách nêu lên, Diệp Dương Thành liếc qua Tống Lâm Lập, lựa chọn:

- Cường hóa đê giai ngũ đẳng!

- Lựa chọn cấp bậc cường hóa thành công, bắt đầu cường hóa.

Thần cách hồi đáp, Diệp Dương Thành cảm giác linh lực mạnh mẽ tràn ra, dọc theo kinh mạch chui ra khỏi ngón tay bắn về đống hạt thóc trên bàn.

- Đây là đê giai ngũ đẳng hạt thóc?

Diệp Dương Thành ngây ngẩn cả người.

Hiện tại hạt thóc trước mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, sau khi được cường hóa, tuy rằng chiều dài không biến hóa bao nhiêu nhưng độ rộng cùng dài đã rút lui, hơn nữa nhung mao cũng hoàn toàn biến mất, nhìn vào còn tưởng hạt trân châu tròn căng mà thôi.

Hơn nữa mũi nhọn hai đầu hạt thóc đã biến mất, cả hạt thóc nhìn qua tròn xoe, thật sự rất khả ái. Chẳng qua biến hóa lớn nhất không phải thay đổi hình dạng, mà là từ vàng óng biến thành ngũ thải ban lan, có màu đỏ, cam, vàng, lục, thanh, giống như có một tầng cầu vồng bao phủ bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành nhìn thấy loại hạt thóc nhiều màu như vậy, cũng ngửi được hương thơm ngát khiến người sảng khoái tinh thần. Đây không phải hương thóc bình thường, mà là hương thơm ngát tẩy sạch tâm phổi, làm người ta ngửi được liền cảm thấy phấn chấn.

Trước không nhắc tới việc trồng loại thóc này sẽ có hiệu quả như thế nào, chỉ riêng hình dáng bây giờ của nó, Diệp Dương Thành tin tưởng đây thật sự là bảo bối gia tăng tuổi thọ cho nhân loại! Tuy rằng hạt thóc cường hóa hao phí hơn trăm ngàn linh lực của hắn, nhưng nghĩ tới nó có thể giúp cho người nhà, bạn bè kéo dài tuổi thọ, thân thể khỏe mạnh, hắn cảm thấy vô cùng đáng giá.

Chỉ là trăm ngàn điểm linh lực mà thôi, đối với hắn hiện tại mà nói tiêu hao như vậy không có chuyện gì lớn, cũng chỉ khoảng hai ngàn điểm thần nguyên.

- Lúa chiêm cường hóa: thực vật họ lúa đê giai, thời kỳ sinh trưởng từ 15-18 ngày, sản lượng trung đẳng, giá trị dinh dưỡng trung hạ, thực vật đê giai ngũ đẳng.

Một đoạn tin tức nêu lên trong đầu Diệp Dương Thành, nhưng đã bị hắn bỏ qua.

Cầm lấy hạt thóc đã được cường hóa, ước lượng trong tay, Diệp Dương Thành đưa cho Đường Thái Nguyên, nói:

- Gieo xuống đi.

- Dạ…chủ nhân!

Đường Thái Nguyên vươn hai tay tiếp nhận, đi thẳng tới ruộng lúa nước chuẩn bị phía trước.

Nắm thóc kia chừng hai trăm hạt, vừa lúc phù hợp cực hạn gieo trồng của ruộng lúa này. Dựa theo quy luật nhất định chôn vào trong đất, trực tiếp vượt qua giai đoạn ươm giống cần thiết.

- Tiếp theo, Ưu Tử.

Diệp Dương Thành gọi Ưu Tử, vẻ mặt chờ mong.

- Dạ, chủ nhân!

Ưu Tử đã chuẩn bị sẵn, tươi cười ngọt ngào, quay người bước tới trước, mười phần tin tưởng nói:

- Chuyện còn lại, hãy xem Ưu Tử đi!

Hai bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn lên, hai đạo lục sắc quang mang bao phủ bàn tay nàng, Diệp Dương Thành có thể rõ ràng cảm nhận được hai đạo lục sắc quang mang ẩn chứa sinh mệnh khí tức tràn đầy, chỉ sợ chẳng những thúc đẩy thực vật sinh trưởng nhanh hơn, còn có thể cứu chữa vết thương, hoặc sinh mệnh bị bệnh, tỷ như nhân loại.

- Đi!

Ưu Tử đã hoàn thành xong chuyển hóa năng lượng sinh mệnh, hai tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước, chỉ nghe một tiếng quát khẽ, hai luồng lục sắc quang mang hợp vào nhau, trong phút chốc đã bao phủ cả ruộng lúa.

Sinh mệnh năng lượng là một trong những năng lượng mạnh mẽ nhất trong vũ trụ, cũng là một trong những sinh mệnh bổn nguyên vũ trụ, loại năng lượng tinh thuần này đối với thực vật mà nói chẳng khác gì tiên đan linh dược.

Ruộng lúa lập tức phát sinh biến hóa, mầm móng vừa gieo xuống dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lớn lên, nẩy mầm, lớn dần, nở hoa, kết hạt…trước sau chưa đầy mười lăm phút thời gian, trong hoa viên đã tản mát ra hương thơm ngát làm người mê muội.

- Chín rồi?

Ngây người nhìn ruộng lúa ngũ thải tân phân, nhìn thấy hạt thóc nặng trịch cùng mượt mà bóng mẩy, Diệp Dương Thành ngẩn ngơ, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng, gật gật đầu nói:

- Tốt lắm, không tệ, rất tốt!

Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng của Ưu Tử, còn chưa dùng hết toàn lực, nếu còn gia tăng thêm chút sức, chẳng phải tốc độ sinh trưởng sẽ nhanh hơn!

Nhìn số lượng hạt thóc, chỉ sợ hai trăm hạt có thể gieo ra năm mươi ký hạt thóc khác, không ngờ mỗi viên mầm móng lại kết xuất được nửa cân hạt thóc…sản lượng như vậy nghe rợn cả người!

Nhìn hạt thóc ngũ thải ban lan, trong lòng Diệp Dương Thành thầm cân nhắc, chỉ bằng một ký hạt thóc gieo trồng ra số lương thực, chỉ sợ đủ cho cả nhà hắn dùng mười mấy năm. Mười vạn điểm linh lực…quá mức giá trị!

- Ưu Tử đang làm gì đó?

Ngay lúc Diệp Dương Thành đang nhìn hạt thóc nghĩ thầm, Triệu Dung Dung đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

- Ân?

Nghe được tiếng hô của Triệu Dung Dung, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn Ưu Tử, chỉ thấy nàng lại giống như mất hồn, si ngốc nhìn ruộng lúa trước mặt…

- Ta cảm nhận được vui sướng…

- Ta cảm nhận được sinh mệnh vui sướng…

- Ta cảm nhận được sinh mệnh sinh ra vui sướng…

- Ta cảm nhận được sinh mệnh sinh ra lại trưởng thành vui sướng…

- Ta…

Vẻ mặt Ưu Tử si dại, nàng mềm nhẹ dùng bàn tay của mình vuốt ve từng chuỗi hạt thóc nặng trịch, giống như đang vuốt ve con của mình, si ngốc lẩm bẩm:

- Ta đã biết, căn bản tu luyện Sinh Mệnh Quyết, chính là hiểu được sinh mệnh, hiểu được sinh mệnh sinh ra, lớn dần, thành thục, tử vong…nguyên lai là như vậy, ta đã hiểu!

Thanh âm nỉ non vang lên, hạt thóc do chính tay nàng thúc giục sản sinh lại bay ra từng tia lục sắc quang mang, nhanh chóng hội tụ tới chỗ của nàng.

- Sinh Mệnh thần, đó là hiểu được chân đế của sinh mệnh, tu luyện Sinh Mệnh Quyết, chính là cần quá trình sinh mệnh sinh ra lớn dần!

Ưu Tử nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Ta ban cho các ngươi lực lượng lớn dần, các ngươi đem sinh mệnh tích lũy cả đời hồi báo ta, để cho ta trưởng thành, cho ta vui sướng…

- Trời ạ, đây là có chuyện gì?

Nhóm người Triệu Dung Dung, kể cả Diệp Dương Thành đều nghẹn họng nhìn trân trối quan sát một màn trước mắt. Ngay ban đầu chỉ là vài lục sắc quang mang hội tụ bên người Ưu Tử, dần dần càng nhiều thực vật đều bay ra lục sắc quang mang tràn tới chỗ của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.