🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Đừng tra.

Giọng nói nhàn nhạt vang lên giữa Hoa Hạ Thần Điện.

- Người xóa bỏ tư liệu của Lâm viện trưởng đã chết rồi.

- Chết?

Vừa nghe Diệp Dương Thành nói thế, đám người Sở Minh Hiên vừa có chủ ý đã sững sờ, lúc này ngẩng đầu nhìn qua Diệp Dương Thành đang ở trên bảo tọa, trong mắt bọn họ lóe lên thần sắc xấu hổ.

Bọn họ sẽ không đi hoài nghi lời của Diệp Dương Thành nói là thật hay giả, nếu Diệp Dương Thành nói người nọ đã chết, bọn họ cũng hoàn toàn không có lý do đi nghi vấn Diệp Dương Thành có nói láo hay không.

Đám người Dương Đằng Phi chính là thủ hạ thần sứ đầu tiên của Diệp Dương Thành, trước mắt chỉ là thần sứ thập tam giai, Hình Tuấn Phi thống soái thần ngục thành Diêm La, tự nhiên cũng tạm thời loại bỏ hắn, nói cho đúng hơn, ở bên cnahj Diệp Dương Thành có chín thần thứ tam giai.

Từ khi Diệp Dương Thành quật khởi đến nay, chuyện Diệp Dương Thành nói chuyện có khi nào mà không thỏa đáng chưa? Chuyện Diệp Dương Thành phân phó không phải là chuyện dễ dàng sao?

Hiện tại thì tốt rồi, Lâm Đông Mai lâm viện trưởng bị người ta bắt cóc, đến bây giờ đừng nói là tìm được hung thủ, ngay cả manh mối điều tra ra thân phận hung thủ cũng mất đi... Xấu hổ đầy mặt, bọn họ cúi đầu xuống, có tức giận, cũng có thầm hận chính mình không đủ thành việc.

Hơn bảy phút trước, Diệp Dương Thành kinh hỉ phát hiện công năng đặc biệt xem xét dấu vết thời gian của Càn Khôn Tu Di Kính! Tuy chức năng này hao tốn rất nhiều thần nguyên, hơn nữa cuối cùng chỉ điều tra ra manh mối mơ hồ không rõ, nhưng chuyện này đủ làm cho Diệp Dương Thành hưng phấn.

Công năng chủ yếu cũng chỉ có một, sau đó tuyển định khu vực, dùng thần nguyên dự trữ trong Phù Không Thần Điện làm đại giá, vận dụng công năng đặc thù của Càn Khôn Tu Di Kính, cuối cùng hình thành khu vực đặc biệt ngược dòng thời gian, hiển lộ ra hình ảnh đặc biệt của Càn Khôn Tu Di Kính trong thời gian mười phút.

Bằng vào công năng này, Diệp Dương Thành vận dụng bảy lần thời gian ngược dòng, rốt cục tìm được kỹ thuật viên xóa tin tức về Lâm Đông Mai, hắn lại dò xét tiếp, sau đó liền phát hiện hắn đã chết.

Trong gian toilet cách đó mười phút, người kỹ thuật viên bị một tiểu nam hài nuốt sống!

Hình ảnh rất lờ mờ, nhưng Diệp Dương Thành lại có thể xác định, tiểu nam hài giết chết kỹ thuật viên chính là sinh vật quái dị biến ảo thành Đường Thái Nguyên! Nói cho đúng hơn, tất cả đều có bóng dáng tiểu nam hài sau lưng...

- Đẳng cấp Phù Không Thần Điện vẫn còn quá thấp, dự trữ thần nguyên cũng sắp cạn kiệt.

Lẳng lặng ngồi trên bảo tọa, Diệp Dương Thành khẽ cúi đầu, nói thầm trong lòng:

- Nếu như Phù Không Thần Điện đẳng cấp tăng lên một lần nữa, có lẽ khuếch trương thời gian ngược dòng hai mươi phút, hình ảnh cải thiện rõ rệt.

- Nếu thần nguyên dự trữ trong thần điện nhiều hơn, ta có thể không hề cố kỵ ngược dòng tìm hiểu không giới hạn, đi tìm quỹ tích của tiểu nam hài, đáng tiếc ah...

Trong lòng thở dài, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn qua đám người Dương Đằng Phi, nói:

- Giết chết kỹ thuật viên chính là tiểu nam hài ra tay với Thái Nguyên... Không, có lẽ gọi nó là quái vật còn chính xác hơn.

Đối mặt với ánh mắt của Dương Đằng Phi, ngữ khí của Diệp Dương Thành bình thường lại, hắn nói:

- Sau đó Thái Nguyên biến thành bộ dáng của hắn, sau đó phân phát hình ảnh cho các thần sứ, phàm là người phát hiện tung tích của hắn... Lập tức báo cáo cho tôi, chém giết tại chỗ.

Ngữ khí bình tĩnh nhưng mang theo lửa giận cực lớn, nghe ra Diệp Dương Thành nói mang theo sát ý mãnh liệt, đám người Dương Đằng Phi đáp ứng:

- Vâng... Chủ nhân!

......

- Ăn no chưa? Có ăn một phần nữa không?

Thời gian đã gần mười hai giờ, Trầm Vũ Phàm mang theo thiếu niên xấu kia đi tới một quán ăn khuya, mua hai cái bánh mật xào và ngồi xuống, thẳng đến khi thiếu niên ăn xong hai cái bánh mật, Trầm Vũ Phàm mới ôn hòa cười, nhìn hắn hỏi.

- Không cần không cần...

Thiếu niên lau nước trên miệng, vừa nghe Trầm Vũ Phàm hỏi thăm, hắn không ngừng lắc tay, không ngớt lời nói:

- No bụng, đã rất no bụng!

- Như vậy cũng tốt.

Trầm Vũ Phàm cười cười, thay đổi chủ đề:

- Hiện tại, anh có thể nói kỹ càng tình huống lúc đó cho tôi biết rồi.

- Ân!

Chạm mặt Trầm Vũ Phàm, cảnh giác trong lòng thiếu niên đã giảm xuống thấp nhất, hai mắt đỏ hồng cúi xuống, dùng giọng khàn khàn nói với Trầm Vũ Phàm:

- Tôi... Tôi tên là Thôi Bằng Cử, năm nay mười sáu tuổi, quê quán tại Thẩm Dương, bởi vì mẹ bệnh cho nên bỏ học sớm, đi vào huyện Ôn Nhạc tìm công việc, ở giao giới huyện Ôn Nhạc và thành phố Đài Châu tìm được công việc chụp ảnh...

Giọng của thiếu niên khàn khàn phá tan màn đêm yên tĩnh, lẳng lặng nghe hắn giảng thuật, Trầm Vũ Phàm gương mặt càng ngày càng lạnh.

Dựa theo Thôi Bằng Cử tự thuật, tại vùng núi giao giới huyện Ôn Nhạc và thành phố Đài Châu có một nhà mở cửa hàng điện ảnh, chỗ vắng vẻ, mỗi lần ra vào phải đi bộ lên con đường núi nhỏ mới tới cửa hàng điện ảnh này..

Cửa tiệm điện ảnh này xây dựng tại khu rừng rậm vắng vẻ, cho dù là địa thế hay vị trí đều ở nơi khuất, có rất ít người biết rõ trong núi rừng có nơi như thế.

Thôi Bằng Cử đạt được công việc đầu tiên là trợ lý điện ảnh, kỳ thật chính là làm các việc lặt vặt tại cửa tiệm, các công việc nặng như mang giá đỡ đều là hắn làm, cái này tuy công việc nặng nhọc nhưng tiền lương cao thần kỳ, đạt tới bốn ngàn nguyên một tháng.

Đối mặt với tiền lương cao như thế, chờ kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ như Thôi Bằng Cử thì làm sao do dự chứ, lập tức đạt thành hiệp nghị với người phụ trách tuyển người, xế chiều hôm đó cưỡi chuyến xe đặc biệt đi vùng núi giao giới huyện Ôn Nhạc và thành phố Đài Châu, sau đó đi bộ nhiều giờ mới tới nơi.

Cũng chính từ lúc bắt đầu đi tới nơi này, Thôi Bằng Cử mới phát hiện tình huống nơi này hoàn toàn khác với hắn tưởng tượng, nơi này không phải là phim trường điện ảnh gì đó, mà là một nơi chuyên cung cấp phim sex, là một ổ chó chuyên làm chuyện ác.

Nơi này còn chuyên môn mở vườn rau, có quản lý công nhân tay chân, nghiễm nhiên đây là một thế giới phong bế hoàn toàn! Thôi Bằng Cử sau khi đi vào trước tiên đã bị lấy đi điện thoại và giấy tờ, hơi có phản kháng thì chờ đợi hắn chính là quyền đấm cước đá.

Sau khi làm việc cho nơi chụp ảnh tới bây giờ, Thôi Bằng Cử chưa từng rời khỏi nơi chụp ảnh nửa bước, ăn uống và nhu cầu khác đều giải quyết tại nơi này, tùy thời có vài tay chân theo dõi hắn, làm cho hắn không dám có chút dị động nào cả.

Dưới tình huống như thế, Thôi Bằng Cử trở thành trợ lý chụp ảnh chính của nơi này, chuyên môn phụ trách chụp ảnh và sửa sang các loại đạo cụ, tuy thời gian khẩn trương một chút, nhưng chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại cũng không ai vô duyên vô cớ đánh đá hắn.

Qua mấy tháng như vậy, Thôi Bằng Cử dần dần mò ra được một ít quy củ của nơi này, biểu hiện thập phần nhu thuận, chuyện này làm cho tên nam nhân bụng phệ là đạo diễn thỏa mãn, vì tăng hắn lên thành diễn viên chính, nhưng mà lần đầu diễn chính là phim cho gay xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.