🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tùy ý xem qua tư liệu Tằng gia mà Dương Đằng Phi đưa tới, Diệp Dương Thành tiện tay ném tư liệu vào túi văn kiện, ném lên ghế, hắn nhìn qua Dương Đằng Phi, nói:

- Đoạn thời gian gần đây, Quỷ Vương có đi ra nháo sự không?

- Ách!

Dương Đằng Phi không nghĩ tới Diệp Dương Thành nhảy chủ đề nhanh như thế, thoáng sững sờ một chút, hắn nói:

- Tiểu Manh ngày hôm qua ở Nam Mĩ bắt được Quỷ Vương cao cấp, trừ một con này ra, Quỷ Vương còn lại như bốc hơi giữa nhân gian, không biết trốn đi đâu!

- Phân phó thủ ạ tìm kiếm tiếp, đám quỷ chết tiệt này sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!

Diệp Dương Thành nhíu mày, nói:

- Thực tế phải chú ý đề phòng tiểu động tác của chúng, không ngoi đầu lên thì thôi, một khi ló mặt ra...

- Lão bộc sẽ dẫn người đi tiêu diệt chúng triệt để.

Dương Đằng Phi nói ra.

- Không không không, không phải tiêu diệt, mà là tận lực bắt sống!

Diệp Dương Thành khóe miệng cong lên, nói:

- Những Quỷ Vương này đều là nhân sâm sống ngàn năm, trực tiếp tiêu diệt thì quá đáng tiếc...

- Như ngài mong muốn!

Dương Đằng Phi cũng cười, nhìn qua Diệp Dương Thành hạ thấp tư thái, nhẹ giọng đáp.

- Ân, mặt khác còn có chuyện cần người đi làm!

Thấy Dương Đằng Phi cúi người, tâm tình Diệp Dương Thành xem như không tệ, trực tiếp đứng dậy, hắn vuốt cằm phân phó:

- Phù Không Thần Điện sinh scow chưa đủ, dựa theo điều kiện hoàn cảnh, tin tưởng đa số động thực vật có thể sinh tồn ở đây, ngươi phân phó thủ hạ, ngươi vơ vét động thực vật thích hợp đưa lên đi.

- Vâng, chủ nhân!

Dương Đằng Phi gật đầu đáp ứng một tiếng, Diệp Dương Thành phân phó gì thì hắn nhớ trong lòng, chỉ rời khỏi Phù Không Thần Điện thì bắt tay xử lý nhiệm vụ Diệp Dương Thành phân phó.

- Ti ti ti ti ti...

Lúc này điện thoại của Diệp Dương Thành đổ chuông, nghe tiếng chuông này, Diệp Dương Thành biết là Trần Thiểu Thanh gọi tới, móc điện thoại trong túi tiền ra, nhìn Dương Đằng Phi khoát tay, nói:

- Ngươi đi làm việc đi!

Đợi tới lức Dương Đằng Phi rời đi, Diệp Dương Thành lúc này nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, hắn cười ha hả, nói:

- Ơ, hôm nay có ngọn gió nào thổi tới cửa, tiểu tử ngươi còn nhớ điện thoại cho ta vậy?

- Khục khục...

Trần Thiểu Thanh nghẹn một bụng bị Diệp Dương Thành trêu ghẹo thì ho khan, hắn cười khan, nói:

- Ta đây không có chuyện gì sẽ không lên điện tam bảo nha...

- Ah?

Diệp Dương Thành làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi tiếp:

- Chuyện gì?

- Chuyện này, ta và một nữ hài thích nhau!

Trần Thiểu Thành dường như xấu hổ, loại chuyện này phải tìm Diệp Dương Thành hỗ trợ, hắn đúng là cảm thấy xấu hổ.

- Đây là chuyện tốt!

Diệp Dương Thành dường như cao hứng thay Trần Thiểu Thanh, vui tươi nói:

- Không biết là cô nương nhà ai xui xẻo bị ngươi bắt được vậy?

...

Trần Thiểu Thanh im lặng, trong đâu nhanh chóng tìm lời, nhưng mà không tìm ra lời nào cả, quanh co một hồi mới nói:

- Ta đang nói chính sự với ngươi đấy!

- Nói đi, ta đang nghe đây!

Diệp Dương THành chậm rãi thu liễm vui vẻ trên mặt, không tiếp tục chọc Trần Thiểu Thanh, nói:

- Tính cách tiểu tử ngươi thế nào ta còn không biết sao? Không có việc gì, ngươi sẽ không gọi điện thoại cho ta a.

- Ha ha...

Trần Thiểu Thanh khô khốc cười hai tiếng, quay đầu nhìn qua Tằng Diệu Diệu ngồi trên sa lon, cố lấy dũng khí nói với Diệp Dương Thành.

- Chuyện là thế này, hai tháng trước ta trên đường thấy một đám côn đồ chặn một sinh viên... Về sau ta và nàng ở cùng nhau, ta không biết tình hình trong nhà của nàng, sau đó...

Trước trước sau sau bảy tám phút, Trần Thiểu Thanh mới giới thiệu chuyện xảy ra giữa hắn và Tằng Diệu Diệu, kể cả vì sao hai người gặp nhau, còn làm thế nào gặp được vương bát đản Tằng Hán Vĩ, sau đó còn bị ngăn cản...

Nói xong những chuyện này, Trần Thiểu Thanh phát tiết tâm tình của mình, ngữ khí ngưng trọng, nói:

- Tằng gia tại Hoa Đông có địa vị chính trị không thể rung chuyển, Diệu Diệu chính là con gái nhỏ của Tằng gia Tằng Quốc Chung, nàng lựa chọn ở cùng ta, tất nhiên sẽ bị cả Tằng gia phản đối mãnh liệt...

- Không phải chỉ là Tằng gia sao, ngươi sợ trứng gì chứ?

Diệp Dương Thành phản ứng vượt qua đoán trước của Trần Thiểu Thanh, không chút do dự, không cón ngưng trọng và sầu lo, khong chờ Trần Thiểu Thanh nói hết lời, bên kia Diệp Dương Thành đã nói:

- Nói cho ta biết địa chỉ của ngươi bây giờ!

...

Trần Thiểu Thành khuếch đại âm thanh cho Tằng Diệu Diệu nghe, nàng cũng nghe được lời tục tằng của Diệp Dương Thành, nàng vô ý thức quay đầu nhìn qua Trần Thiểu Thanh.

- Khục...

Cảm nhận được Tằng Diệu Diệu nhíu mày sầu lo, Trần Thiểu Thanh lúc này do dự bất địn, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khô khốc nói:

- Lão Diệp, vừa rồi có nghe rõ không đấy?

- Nghe rõ!

Diệp Dương Thành trả lời khẳng định.

- Ngươi xác định ngươi nghe rõ ràng?

Trần Thiểu Thanh vẫn có chút không tin.

- Không phải chỉ là Nam Kinh Tằng gia kia sao?

Diệp Dương Thành bật cười, trợn mắt nói:

- Huynh đệ Diệp Dương Thành muốn kết hôn, có lẽ họ nên cảm thấy vinh dự mới đúng.

- Phốc!

Trân ghế sa lon, Tằng Diệu Diệu đang uống chén trà cũng phun ra...

Đang ở trong trạng thái hoảng hốt, Trần Thiểu Thanh cùng Diệp Dương Thành nói địa chỉ của mình, lại phát hiện Diệp Dương Thành đã cúp điện thoại.

- Thiểu Thanh.

Tằng Diệu Diệu cũng sững sờ thả chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua phía Trần Thiểu Thanh nói câu đầu tiên, chính là:

- Anh xác định bạn của anh bình thường chứ?

Tằng gia có quyền thế ngập trời ở khu Hoa Đông, thậm chí trong cả nước cũng là gia tộc có số má, mà Diệp Dương Thành chỉ xuất thân từ một gia tộc bình dân mà thôi, biến hóa đột nhiên này làm cho Tằng Diệu Diệu há hốc mồm.

Nghe được Tằng Diệu Diệu hỏi thăm, Trần Thiểu Thanh cũng cảm giác mình hồ đồ, nhưng mà nhớ tới Diệp Dương Thành biểu hiện ra chỉ là một góc băng sơn, hắn cũng chỉ có thể tự nói thầm với mình, Diệp Dương Thành không nói khoác, hắn không nói khoác.

Tuy biểu hiện ra không dám tin tưởng, nhưng đối mặt ánh mắt của Tằng Diệu Diệu thì hắn chỉ cười cười, trấn an nói:

- Yên tâm đi, lão Diệp vẫn đáng tin cậy, chuyện không có nắm chắc hắn không có làm như vậy...

Tằng Diệu Diệu gượng ép cười cười, nàng làm sao không nhìn ra chột dạ trên mặt Trần Thiểu Thanh? Với tư cách nữ hài lớn lên trong vọng tộc, Tằng Diệu Diệu phi thường hiểu thực lực Tằng gia, nhưng mà Tằng gia theo lời Diệp Dương Thành nói lại không là gì, đó là gia tộc đỉnh cấp cả nước đấy.

Trần Thiểu Thanh sinh ra ở trấn Bảo Kình, có thể làm bạn chơi từ nhỏ tới lớn với Trần Thiểu Thanh thì cũng là người trấn Bảo Kình, Tằng Diệu Diệu tìm khắp trí nhớ của mình cũng không thể tìm ra đại nhân vật nào có nguyên quán ở trấn Bảo Kình cả, huống chi, Trần Thiểu Thanh năm nay mới bao nhiêu?

Có thể là bạn cùng lớn lên với Trần Thiểu Thanh, chỉ sợ tuổi cũng không lớn hơn Trần Thiểu Thanh bao nhiêu a?

Nàng thở sâu, nói:

- Xe tới đầu cầu tự nhiên thẳng, thật sự không được thì dựa theo ý của em làm đi, mai danh ẩn tích vài năm, cha em vẫn thương em a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.