🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vương Chấn Huy bay ra ngoài hơn bốn thước mới ngã xuống đất thất điên bát đảo, bị thêm một lần gây sức ép khiến cho hắn gần như hấp hối, té trên mặt đất không ngừng rên rỉ, bởi vì bị va chạm mãnh liệt tạo thành thương tổn, khiến ngũ tạng lục phủ trong cơ thể hắn bị vặn xoắn vô cùng đau đớn.

Nhìn thấy Diệp Dương Thành lại bước tới kéo Vương Chấn Huy đi lên, tới giờ phút này những công an kia mới phục hồi lại tinh thần, thấy thần sắc kinh ngạc của cục trưởng công an, mấy công an rút súng chỉ vào Diệp Dương Thành, quát:

- Buông người xuống, nếu không…

- Buông súng xuống, nếu không tôi sẽ lấy mạng nhỏ của anh!

Một nam tử mặc chế phục màu lục như u linh xuất hiện sau lưng viên công an, dùng con dao lạnh băng kề sát vào cổ họng của hắn.

- Tôi…

Viên công an nhất thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ…mình làm vậy cũng sai lầm sao? Lấy mạng nhỏ…mẹ ơi, đây là những người nào ah?

- Là Phó Diệc Chi phái các anh tới sao?

Nhìn thân ảnh nam tử mặc chế phục kia, Diệp Dương Thành thoáng nghĩ nghĩ liền biết được thân phận của hắn, một tay nắm Vương Chấn Huy, vừa khoát tay nói:

- Buông hắn ra đi, là chức trách, hắn làm không sai.

- Dạ, Diệp tiên sinh.

Siêu cấp chiến sĩ rút dao, sắc mặt băng sương đứng sang một bên.

Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn qua cục trưởng công an, nói:

- Nơi này giao cho bọn họ là được rồi, ông dẫn người lui trước đi.

Ngữ khí bình bình đạm đạm, xen lẫn cảm giác ra lệnh dứt khoát, cục trưởng công an ngẩn ngơ, chỉ vào Vương Chấn Huy:

- Vậy hắn…

- Ông cảm thấy được hắn còn có thể trở về với các ông sao?

Diệp Dương Thành nở nụ cười, trong ánh mắt kinh ngạc của cục trưởng công an, nắm Vương Cảnh Huy đi vào trong biệt thự.

Cục trưởng công an cân nhắc lời của Diệp Dương Thành, cuối cùng dọa ra mồ hôi lạnh…tội phạm giết người hắn từng gặp qua, nhưng lại trắng trợn nói với cục trưởng hệ thống công an như hắn, tôi cần giết người diệt khẩu…Diệp Dương Thành chính là người đầu tiên!

Cục trưởng công an chỉ có thể cắn chặt răng quát một tiếng:

- Thu đội, chúng ta triệt!

Cừu Lỵ Lỵ đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn nhóm công an chỉ nghe một câu nói của Diệp Dương Thành đã thu đội rời đi…Giờ phút này nàng không còn nghĩ làm sao trả thù Diệp Dương Thành hay Diệp Cảnh Long, mà là…

Mình thật sự sai lầm rồi sao? Vẻ mặt nàng dại ra đứng yên ở đó, trong đầu óc luôn lặp lại vấn đề này, mình…thật sự sai lầm rồi sao?

Lúc này ánh mắt mọi người lại nhìn theo Diệp Dương Thành đi vào biệt thự, đang suy đoán hắn làm gì bên trong?

Bọn họ không thể vào bên trong, lại không ngừng suy đoán tình hình trong đó, vô luận nghĩ thế nào đều cảm thấy đêm nay Vương gia phải gặp tai ương…

Ngay lúc mọi người nhìn nhau không biết nên nói gì, lại nghe vang lên tiếng bước chân, cùng nhau quay đầu nhìn lại chợt thấy có thêm hai nam tử mặc áo đen thật giống như hai nam tử trong biệt thự xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Trong tay hai nam tử đều mang theo người, gục đầu nhưng chưa hôn mê, nhìn qua giống như đã bị đánh một trận vô cùng phờ phạc.

Nhìn kỹ hơn một chút chợt phát hiện trong tay một nam tử cầm một tập văn kiện bị hắn nắm chặt trong bàn tay.

Khi hai nam tử áo đen đi ngang qua mọi người, đột nhiên ngừng lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Diệp Cảnh Long, cùng khom người chào hắn…

- Bọn họ…bọn họ là…

Hai nam tử áo đen mang theo hai nam nhân đi vào biệt thự, Diệp Cảnh Long vẫn còn đang đắm chìm trong kinh hãi thật lâu không thể phục hồi lại tinh thần.

Cuối cùng Mạnh Văn Tuệ thấp giọng nói:

- Bọn họ…hẳn đều là thủ hạ của Diệp đại ca đi…

- Chẳng lẽ anh của anh đang làm hắc bang?

Vừa nghe hai chữ thủ hạ, liên tưởng đến biểu tình đầy sát khí của mấy nam tử kia, Diệp Cảnh Long chợt rùng mình bật thốt.

Ba người đại Tráng đều trợn tròn mắt, lực sát thương của câu nói này chứng thật không gì sánh kịp, hắc bang nha! Ánh mắt đại Tráng lóe tinh quang:

- Nếu anh của cậu thật sự làm hắc bang, vậy tuyệt đối là siêu đại hình hắc bang bao trùm cả khu Hoa Đông!

Lời này của hắn không phải không có đạo lý, biểu hiện cường thế của Diệp Dương Thành cùng dáng vẻ uy phong khi cho công an triệt lui, nếu thật sự làm hắc bang, tuyệt đối là giậm chân một cái cả Hoa Đông đều phải run rẩy!

Mà nhóm người Lâu Quý Đồng đứng bên cạnh nghe được lời này thiếu chút nữa té nhào xuống đất. Diệp Dương Thành mở hắc bang? Cần sao? Không cần!

Lâu Quý Đồng cảm thấy mình là thần sử, cần phải uốn nắn tư tưởng sai lầm của bốn người trẻ tuổi, vì vậy mở miệng nói:

- Chủ…Diệp tiên sinh làm đều là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, không quan hệ gì đến hắc bang cả.

- Vậy ngài nói cho chúng tôi biết anh của tôi đã làm gì vậy?

Trong mắt Diệp Cảnh Long tràn ngập vẻ tò mò, thực lực của anh trai lộ ra chỉ một góc nhỏ, nhưng đủ làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Như vậy thực lực thật sự của anh trai hắn còn mạnh mẽ thế nào đây?

- Việc này…

Lâu Quý Đồng cùng hai người Niếp Thành Căn liếc nhau, có chút khó xử.

- Phải đó, đúng vậy, Lâu bí thư, ngài nói cho chúng tôi biết thôi.

Bạn gái đại Tráng cam đoan nói:

- Chúng tôi nhất định sẽ không ra ngoài nói lung tung.

- Việc này…

Lâu Quý Đồng chần chờ một thoáng, lắc đầu nói:

- Các vị cần biết Diệp tiên sinh làm chỉ là chuyện rất tốt, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm là tốt rồi, nếu không được Diệp tiên sinh cho phép, tôi không tiện nói quá nhiều lời.

Nghe vậy bốn người không dám hỏi thêm, quay đầu nhìn về hướng biệt thự, nhủ thầm:

- Ca, vậy hiện tại anh đang làm gì đây…

- Cha…

- Hổ ca…

Dương Đằng Phi cùng Đường Thái Nguyên đi vào biệt thự, hai nam nhân bị họ bắt trong tay vừa lúc nhìn thấy được Vương Triển Bằng đã bị đánh thành hấp hối.

Hai nam nhân thất thanh kinh hô, oán hận nhìn qua Ngô Chấn Cương cùng Tống Lâm Lập, nam nhân bên trái khàn giọng nói:

- Hỗn đản, tao chết cũng sẽ không bỏ qua…

- Yên tâm đi, ngay cả cơ hội thành quỷ ngươi cũng không có.

Nam nhân còn chưa nói hết lời, Diệp Dương Thành đứng lên khỏi sô pha, thản nhiên lên tiếng cắt đứt lời uy hiếp, nhìn Dương Đằng Phi hỏi:

- Sự tình làm thế nào?

- Bẩm báo chủ nhân, đã làm thỏa đáng.

Dương Đằng Phi lập tức vung tay ném nam nhân xuống đất, cúi người đáp:

- Hiệp thương đã ký kết, hiện tại chỉ còn thiếu dấu tay của Vương Triển Bằng.

Diệp Dương Thành mỉm cười hài lòng, nói:

- Tuy rằng hiệp thương này không có tác dụng gì, sản nghiệp Vương gia cũng không thể thất thoát, nhưng lưu trình cũng nên làm cho xong, dù không có hiệu ứng pháp luật ít nhất không cần bị người trạc cột sống.

- Dạ…chủ nhân.

Dương Đằng Phi tươi cười, đưa tập văn kiện cho Diệp Dương Thành, cung kính nói:

- Đây là hiệp thương thu mua, 40% cổ phần công ty của Vương gia đã ký xong, còn lại 55% nằm trong danh nghĩa của Vương Triển Bằng, 5% nằm trong tay bang chủ Cửu Hổ bang Chu Thiết Thư cùng vài lão nhân của Cửu Hổ bang…

- Việc này giao cho ngươi đi xử lý.

Diệp Dương Thành trực tiếp khoát tay nói:

- Trong vòng mười ngày ta muốn toàn bộ sản nghiệp Vương gia chuyển sang tên của ta, có khó khăn hay không?

- Không hề khó khăn.

Dương Đằng Phi cúi người đáp.

Nghe câu trả lời tự tin của hắn, Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này đã xong xuôi.

Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua bốn người Vương Triển Bằng, ngẩng đầu nói:

- Đưa bọn hắn đến Thần Ngục đi, ngươi ở lại đây tiếp tục xử lý chuyện của Vương gia, từ hôm nay trở đi ngươi không cần tiếp tục ẩn hình.

Trầm ngâm một thoáng, hắn chợt vỗ tay:

- Sau này, ngươi là trợ lý cá nhân của ta.

- Phác thông…

Dương Đằng Phi quỳ xuống, mang theo ngữ khí nghẹn ngào run giọng đáp:

- Dạ…chủ nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.