🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, Diệp Dương Thành mỉm cười gật đầu, hỏi:

- Lâm viện trưởng hiện giờ không có ở đây sao?

- Lâm viện trưởng hiện giờ đang ở văn phòng làm việc mới.

Cô gái bên tay phải cười nói:

- Quỹ từ thiện hiện giờ có rất nhiều khuôn mặt mới, Lâm viện trưởng đang ở bên đó làm quen với bọn họ.

- Khuôn mặt mới?

Đây là tình huống Diệp Dương Thành không biết, hắn cười hỏi:

- Lại nhận người từ lúc nào?

- Tình huống cụ thể chúng ta cũng không biết rõ.

Cô gái bên tay trái nhíu mày, lắc đầu nói:

- Nhưng hình như thoáng cái tới ba mươi mấy người, nữ có nam có, nghe nói còn bên chính phủ trả lương cho bọn họ, quỹ chúng ta không cần bỏ tiền.

- Bên chính phủ trả lương?

Diệp Dương Thành lập tức hiểu ra, xem ra phía bên bí thư Đường chú ý tới tình huống quỹ từ thiện Dương Thành thiếu người nghiêm trọng, tạm thời điều người từ các bộ phận khác tới, chuẩn bị cho những hoạt động sắp tới của quỹ từ thiện Dương Thành.

Lúc này Diệp Dương Thành gật đầu, nói:

- Hai người các ngươi đi theo ta xuống lầu, ta sẽ lái xe chở hai ngươi cùng đi.

- Được.

Hai cô gái cùng kêu lên đáp ứng...

Diệp Dương Thành muốn bắt đầu áp dụng hành động từ thiện như thế nào, vừa cần trang web vừa cần tìm Lâm Đông Mai? Chuyện này phải nói đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ tầng thứ tư của sự kiện thiện ác trọng đại.

Lúc ấy Diệp Dương Thành thật đúng là đã làm xong nhiệm vụ của tầng thứ tư, cũng là hoàn thành nhiệm vụ của cả sự kiện thiện ác trọng đại, nhưng hắn bỏ quên một điểm, đó chính là nhiệm vụ này được gọi là sự kiện thiện ác trọng đại, trừng ác là, phá hủy trên trăm đội buôn người, bộ phận thân thể con người, như vậy, dương thiện thì sao?

Nhiệm vụ của bốn giai đoạn phía trước đều là nhiệm vụ trừng ác, đối với Diệp Dương Thành mà nói cũng không tồn tại khó khăn quá lớn, đơn giản chính là tìm những thành viên của đội buôn người, buôn bán bộ phận thân thể con người, sau đó đưa bọn họ vào địa phủ, lãng phí một phen cử động, coi như là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Duy chỉ có nhiệm vụ dương thiện, là bị đẩy đến cái cuối cùng, cũng chính là chương chung kết của cả sự kiện thiện ác trọng đại: cứu vớt người bị hại

Tầng thứ năm, cũng chính là giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ nà, khó khăn dĩ nhiên cao hơn nhiệm vụ của bốn giai đoạn trước, Diệp Dương Thành cần trong nửa năm, cứu về năm mươi vạn người bị hại, là năm mươi vạn người bị hại, chứ không phải năm vạn, cũng không phải năm ngàn.

Nửa năm hiện tại đã qua thời gian gần một tháng, Diệp Dương Thành phải giành giật từng giây bắt đầu nhiệm vụ này, nếu không, trải qua nửa năm, hắn không chỉ mất đi phần thưởng nhiệm vụ khiến hắn gần như điên cuồng, đồng thời cũng sẽ bị khấu trừ đại lượng thần nguyên.

Điều kiện nhiệm vụ hà khắc như thế, phần thưởng cũng đồng dạng đủ khiến khí huyết toàn thân Diệp Dương Thành sôi trào.

Công đức huyền điểm sáu mươi mốt triệu bốn ngàn bốn trăm vạn, thần nguyên một ngàn hai trăm hai mươi tám vạn, đây là con số đủ khiến Diệp Dương Thành điên cuồng, cho nên, sau khi kết thúc hành trình ở Quý Châu, hắn lập tức ngược về huyện Ôn Lạc. Còn hiện tại, hắn muốn đi làm nhiệm vụ này.

Dưới sự thúc giục của phần thưởng, Diệp Dương Thành dĩ nhiên là toàn tâm vùi đầu vào nhiệm vụ này, hiện tại hắn chính là muốn mượn quỹ từ thiện Dương Thành, lúc đầu lấy ra năm trăm ngàn nhân dân tệ làm ngụy trang, quảng cáo tuyên truyền khắp thế giới.

Sau đó kêu gọi thân nhân của những người mất tích vào trang web tìm người ghi danh, tiếp theo, những tài liệu ghi danh này sẽ hội tụ đến trong tay Diệp Dương Thành, cuối cùng Diệp Dương Thành sẽ thông qua thần quyền định vị của mình, xác định vị trí của những người thất lạc.

Cuối cùng, giao tài liệu định vị cho Dương Đằng Phi, để Dương Đằng Phi chịu trách nhiệm truyền những tài liệu này cho thần sử trấn thủ khắp nơi, cuối cùng hoàn thành hành động giải cứu.

Đây không thể nghi ngờ là công việc vô cùng phức tạp, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy khô khan, nhưng có nhiệm vụ phần thưởng thúc giục, cũng khiến Diệp Dương Thành giữ vững tinh thần phấn chấn, đi tìm những người thất lạc.

- Ta ủng hộ, tuyệt đối ủng hộ.

Khi Diệp Dương Thành mang theo hai cô gái đến địa điểm làm việc mới của quỹ từ thiện, trao đổi những thay đổi này với Lâm Đông Mai, Lâm Đông Mai tựa hồ không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói:

- Những phụ nữ nhi đồng bị bắt cóc thật sự là quá đáng thương.

- Cho nên, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta cũng nên nghĩ biện pháp đưa bọn họ trở về bên người thân.

Diệp Dương Thành hít vào một hơi thật sâu, gật đầu nói:

- Hôm nay ta đã tìm được một công ty internet bắt đầu xây dựng nền tảng trên mạng của quỹ từ thiện, quá trình này ước chừng cần một tuần lễ, trong một tuần lễ này, ta cần tăng cường hoạt động quảng cáo, gia tăng lực ảnh hưởng của hành động lần này ở các thành thị cấp một và cấp hai trong cả nước...

- Thành thị cấp một và cấp hai?

Ban đầu Lâm Đông Mai cảm thấy chuyện này còn rất đáng tin, nhưng vừa nghe Diệp Dương Thành muốn tiến hành quảng cáo tuyên truyền đại quy mô, bất giác nhíu mày, nói:

- A Thành, mặc dù buổi đấu giá từ thiện lần trước đã tập hợp được mấy triệu tài chính, nhưng phía bên Quý Châu như cái động không đáy...

- Lâm viện trưởng yên tâm, chuyện này trong lòng ta đã có tính toán.

Diệp Dương Thành cười cười, nói:

- Quyên góp của buổi từ thiện đấu giá cứ dùng cho hoạt động từ thiện phía bên Quý Châu, lần này tất cả kinh phí tìm người thất lạc sẽ do cá nhân ta gánh chịu.

- Quỹ này cũng là của ngươi.

Lâm Đông Mai nhất thời dở khóc dở cười:

- Ngươi bỏ tiền và quỹ bỏ tiền có khác gì nhau? A Thành, ta biết ngoại trừ quyên góp lần trước, còn lại đại đa số quyên góp đều là ngươi móc ra.

- Ha ha...

Diệp Dương Thành cười một tiếng, không tiếp tục quấn quýt vấn đề này với Lâm Đông Mai nữa, mà trực tiếp quay trở lại chủ đề chính, nói với Lâm Đông Mai:

- Lần này đầu tư vào quảng cáo cần chuẩn bị tám trăm ngàn nhân dân tệ tài chính, trên đài truyền hình của các thành thị, cũng cần xuất hiện quảng cáo của hoạt động từ thiện lần này, tám trăm ngàn chỉ là dự tính, nếu không đủ..., ngài có thể tới tìm ta lấy tiền.

- Tìm ngươi lấy tiền?

Lâm Đông Mai sửng sốt:

- Nghe ý của ngươi là, hạng mục quảng cáo sẽ giao cho ta xử lý?

Lâm Đông Mai vui mừng nói:

- A Thành ngươi yên tâm, chuyện này...

- Không, Lâm viện trưởng, chuyện này ngài lại làm không được.

Diệp Dương Thành vội vàng lắc đầu nói:

- Cả nước có nhiều thành thị như vậy, chạy đông chạy tây vô cùng vất vả, vạn nhất để xảy ra chuyện gì, đợi Mạn Ny từ Quý Châu trở lại, xác định oán giận chết ta.

- Vậy ngươi muốn ta làm gì?

Lâm Đông Mai hồ nghi nói:

- A Thành ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta nhất định phải tham dự, chỉ cần có thể cứu những người đáng thương kia, cho dù ta chết, cũng có thể nhắm mắt, ngươi không thể loại bỏ ta ra ngoài...

- Lâm viện trưởng, ngài càng già càng dẻo dai, sao có thể để ngài nhàn rỗi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.