🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn cơn mưa lớn rơi xuống, Chu Truyện Chấn tựa hồ nghĩ tới điều gì, cả người ngẩn ngơ, trên mặt tràn ngập vẻ mừng như điên, phá lên cười điên cuồng:

- Ha ha ha…đập chứa nước, nơi đó là đập chứa nước! Ông trời có mắt, ông trời có mắt ah!

Thanh âm hô to bén nhọn truyền đi thật xa thật xa…

Mà lão nhân kia rơi nước mắt, ngơ ngác nhìn mưa to như trút nước, lẩm bẩm:

- Ông trời phù hộ…ruộng ớt của lão hán được cứu rồi…

Đập chứa nước Hội Đông cũng không lớn lắm, tổng cộng chỉ có số lượng dự trữ hai trăm triệu lập phương, nhưng phải gánh vác trách nhiệm chống lũ chống hạn cho toàn huyện Hội Đông, nhưng sau khi số lượng đạt tới cực hạn, người phụ trách đập chứa nước run rẩy đôi tay mở ra đập nước, cả huyện Hội Đông hoàn toàn sôi trào.

Mưa to, mưa như trút nước, nhưng bao trùm diện tích chỉ có 20km2, có vẻ phi thường quỷ dị, bởi vì chỉ có trên bầu trời đập chứa nước Hội Đông cùng một ít vùng chung quanh đập mới có mưa to rơi xuống, nếu ở ngoài phạm vi này, đừng nói là mưa to, dù là mưa bụi cũng không có.

Nhưng thật hiển nhiên, lúc này không ai suy nghĩ quá nhiều, dân chúng huyện Hội Đông chỉ biết ông trời đã mưa, đập chứa nước Hội Đông đã được chứa đầy, sông Lai Xuân khô cạn đã lâu lại chảy xuôi dòng nước xiết tuy rằng có chút đục ngầu.

Mọi người hoan hô, nhảy lên, rít gào, có người nâng thùng nước đi tưới đồng ruộng, có người cởi quần áo nhảy xuống giữa sông, như si như cuồng hưởng thụ dòng nước lạnh lẽo tươi mát, những người phụ nữ cầm ra quần áo gia đình đã lâu chưa giặt giũ ra bờ sông, trẻ con dọc theo bờ truy đuổi vui đùa ầm ĩ…

Cơn mưa lớn đổ trút suốt ba giờ đồng hồ, chẳng những làm cho sông Lai Xuân một lần nữa tràn đầy, đồng thời còn chứa đầy mực nước qua khỏi cảnh giới tuyến của đập chứa nước Hội Đông, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cơn mưa kia đã trợ giúp cả huyện Hội Đông bình yên vượt qua nạn hạn hán lần này, không có chuyện gì làm cho người ta cảm thấy vui sướng hơn như thế.

Đứng cạnh bờ sông, nhìn dòng sông chảy xiết mờ đục chảy ngang qua, trên mặt Chu Truyện Chấn lộ vẻ kinh ngạc, khi nhìn thấy tầng mây trên bầu trời nhanh chóng tiêu tán, trực giác nói cho hắn biết đây là vì sao, nhưng mà…với cấp bậc của hắn căn bản còn chưa chạm tới được thế giới quá mức huyền diệu kia, tuy rằng cảm giác được kết quả, nhưng xuất phát từ khoa học, hắn vẫn phải lắc đầu bỏ qua suy đoán của mình.

- Trừ phi, trên thế giới này thật sự có thần tiên, lão thiên gia.

Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay vớt nhẹ nước sông, trong lòng Chu Truyện Chấn nhủ thầm.

Lúc này Diệp Dương Thành đang vội vàng bận rộn điều động thủy nguyên tố từ đông qua tây, hắn cũng không biết trong lúc mình hành vân bố mưa, trong một phòng họp tại Nhà Trắng nước Mỹ không khí trầm lặng, các thành viên nội các lại đang nhìn nhau, hoàn toàn trầm mặc, không ai biết mình nên nói gì trong hoàn cảnh này.

Vì muốn đoạt lại quyền khống chế quần đảo Trùng Thằng, bọn hắn gánh vác áp lực cực lớn, đã điều động mấy trăm loại phi cơ, hơn vốn vạn lục quân, hải quân, binh lính không quân, còn làm đầy đủ chuẩn bị, theo bọn hắn xem ra kế hoạch đã hoàn thiện như thế, chuẩn bị sung túc như vậy, cho dù không thể tiêu diệt quái thú biển sâu ở gần quần đảo Trùng Thằng, cũng có thể đứng vững gót chân tại đó đi?

Nhưng sự tình phát triển vượt xa ý liệu của bọn họ, ban đầu kế hoạch tiến triển dị thường thuận lợi, theo lý mà nói dù không đạt được thắng lợi hoàn toàn, cũng đứng ở hoàn cảnh bất bại.

Nhưng sự thật lại khác, thái độ cứng rắn của chính phủ Hoa Hạ khiến bọn hắn phải thả ra thật nhiều công dân Hoa Hạ bị giam cầm trong khi bọn họ chưa tìm được hung thủ chân chính, trơ mắt nhìn những công dân Hoa Hạ ngồi phi cơ quay về nước, rời khỏi quần đảo Trùng Thằng.

Sau khi toàn bộ công dân Hoa Hạ hoàn toàn rút lui khỏi quần đảo, ngay sau đó truyền về một tin tức xấu, đầu tiên là máy bay chiến đấu bị loài chim va chạm, trực tiếp rơi tan.

Lúc ban đầu bọn hắn chỉ nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chưa đầy mười phút càng ngày càng nhiều máy bay chiến đấu bị tập kích tự sát, càng nhiều máy bay rơi tan, mãi đến mười phút sau toàn bộ máy bay đã cất cánh tập thể bỏ mình, không một chiếc nào tránh thoát.

Đến lúc này dù là kẻ ngu cũng đã biết kết quả, nhưng bọn hắn chỉ có thể giương mắt nhìn tin tức liên tục truyền về, sau đó là quân hạm chìm nghỉm, ngay cả máy bay dừng tại phi trường cũng không đào thoát, toàn bộ phi công…tập thể bỏ mình!

Thẳng đến cuối cùng, khi quan binh lục quân rơi vào huyết tẩy, bộ tổng chỉ huy lâm thời bị tập kích, ngay cả chuẩn tướng Rodriguez cùng hơn mười quan quân đều tử vong.

Đối mặt với thảm bại lớn như vậy, toàn bộ thành viên nội các đều thập phần rõ ràng điều gì này đại biểu chuyện gì, tài chính quốc gia đã thiếu hụt không ít, lúc này còn gặp phải toàn quân bị diệt…nếu như không cẩn thận, vận mệnh của bọn hắn chính là từ chức tập thể.

Mà nghiêm trọng hơn một ít, sẽ gợi ra ý thức nguy cơ của dân chúng, cuối cùng khiến cho xã hội rung chuyển, thậm chí mãi cho tới cuối cùng sẽ khiến cho toàn bộ tài chính thế giới rung chuyển!

Hơn nữa lần này vì đoạt lại quần đảo Trùng Thằng, bộ tư lệnh Thái Bình Dương cơ hồ điều động hơn phân nửa thực lực tham gia hành động, lần này thảm bại tạo thành thực lực cắt giảm, nhất là lợi ích khu Đông Á…

Một lần thảm bại đối với bọn họ mà nói quả thật không kém gì một hồi đại tai nạn, hơn nữa là một hồi đại tai nạn đủ chấn động toàn thế giới.

Tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý này, cho nên không ai muốn là người đầu tiên mở miệng, dù sao phạm vi chuyện này liên lụy thật sự là quá lớn, bọn hắn thật vô lực đảm nhận.

Tổng thống ngồi trên sô pha, cau mày đảo mắt nhìn qua thành viên nội các, hồi lâu sau thở dài, phi thường bất đắc dĩ mở miệng nói:

- Các vị, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cần một người đứng ra gánh vác trách nhiệm này.

Đem tai họa dẫn về nơi khác, hi sinh binh tốt bảo tướng soái, đây là kỹ xảo chính trị gia thường dùng.

Nghe được lời của tổng thống, thủ tướng trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói:

- Ngài tổng thống, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cần thảo luận hẳn là làm sao ứng đối nguy cơ sắp phát sinh, mà không phải tìm người chịu tội thay, đi gánh vác trách nhiệm của thất bại lần này.

- Không không không, ngài thủ tướng.

Tổng thống lắc đầu nói:

- Chỉ khi nào đem trách nhiệm minh xác, chúng ta mới có thể hướng dân chúng tuyên bố chuyện này, tôi tin tưởng hiện tại đang có thật nhiều quốc gia thậm chí là truyền thông đều chú ý chuyện đó, chúng ta nhất định phải tranh thủ trước khi bọn hắn phát giác, đem toàn bộ sự tình công đạo rõ ràng với dân chúng, dẫn đường lửa giận cùng khủng hoảng của bọn họ.

Nghe được lời của tổng thống, không ít quan chức nội các đều lộ vẻ suy tư, hơn nữa rất nhanh nhất trí, sau một phen thương nghị định đoạt, tổng chỉ huy hành động Rodriguez đã chết trở thành sơn dương thế tội tốt nhất lúc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.