🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Dương Thành nói:

- Trước mắt đội ngũ không quân còn chưa tìm được kẻ thống soái thích hợp, năng lực Lão Đại có hạn, không thể điều động chúng nó, ngô…trước khi ta tìm được điểu vương thích hợp quản lý chúng, tạm thời do tiểu Ô ngươi thống nhất điều hành.

- Dạ, chủ nhân.

Tiểu Ô đáp ứng.

Diệp Dương Thành nói tiếp:

- Ngoài ra mấy ngày nữa ta sẽ phái thêm một ngàn ong vàng cường hóa đến cho Lão Đại, tận lực đem chúng phân tán khắp quần đảo Trùng Thằng, một khi phát hiện trạng huống khẩn cấp, lập tức cho ta biết.

- Lão Đại nói đã biết, thỉnh chủ nhân yên tâm.

Tiểu Ô lại đáp.

Diệp Dương Thành ân một tiếng, nói tiếp:

- Mặt khác, nếu tình huống cho phép, ngươi mang theo sinh vật biển đi dạo ở khu vực biển sâu, có thể tiếp tục khuếch trương chủng loại sinh vật biển, tận lực lựa chọn một ít sinh vật thích hợp, mang về khu quản hạt gặp ta.

- Dạ, chủ nhân.

Tiểu Ô đáp ứng.

Dặn dò một phen, Diệp Dương Thành hít một hơi giải trừ ám ảnh, khi hắn mở mắt, ý thức đã quay về trong bản thể, nhìn hoàn cảnh tối đen chung quanh mình, trên mặt lộ ra ý cười như có như không.

Hắn có dự cảm lần này gây ra đả kích tuyệt đối vượt xa những lần trước, quân Mỹ rõ ràng bị hắn đánh trở tay không kịp, hoàn toàn bị hắn chen vào chỗ trống.

Lần này bọn hắn chuẩn bị kỹ càng như vậy, nhưng vẫn còn bị giết không còn manh giáp, toàn quân bị diệt…

Nếu đợi hắn làm xong chuyện trong tay của mình, có thể đến nước Mỹ từ từ tản bộ một vòng…

Hắn cảm thấy được đến lúc đó chính phủ bên kia càng thêm khủng hoảng.

Nghĩ đến thần cách sắp thăng chức, trong mắt Diệp Dương Thành lóe lên sát khí.

Trong lòng nôn nóng thăng chức thần cách, Diệp Dương Thành thu thập xong quần áo chỉnh tề, sau đó đi ra khỏi khu rừng.

Trên đường hắn lấy ra di động gọi cho Lâm Mạn Ny, hiện tại nàng đã đến Quý Châu, nghe Lâm Mạn Ny nói sau khi các nàng đi tới huyện tự trị Tử Vân, đã tìm vài vị lãnh đạo huyện, biểu đạt ý đồ mình đến.

Kết quả không cần nhiều lời, đoàn người Lâm Mạn Ny lập tức nhận được ban lãnh đạo huyện xem trọng, không ngừng kể khổ, theo điều kiện kinh tế của huyện, tình trạng xã hội, thu nhập tài chính chi tiết giới thiệu cho các nàng nghe qua.

Là một huyện nghèo khó điểm tựa trong cả nước, tình huống của huyện Tử Vân thật sự làm người lo lắng, thậm chí khi mở tiệc chiêu đãi đoàn người Lâm Mạn Ny, cũng chỉ lựa chọn một tiệm ăn thật bình thường, nói là đặc sản của bản địa nhưng kỳ thật không có gì là đáng giá.

Nhưng trên bàn cơm năm cô gái đều đã xâm nhập hiểu biết về huyện Tử Vân, sau khi kể sơ lược về tình huống huyện Tử Vân, Lâm Mạn Ny hơi có chút lo lắng nói:

- A Thành, chuyện này chỉ sợ thật khó giải quyết.

- Nga?

Diệp Dương Thành đang bước đi trong rừng nghe vậy dừng chân lại, nhíu mày:

- Như thế nào? Lại xảy ra vấn đề gì?

- Kỳ thật vẫn là vấn đề cũ.

Lâm Mạn Ny cười khổ nói:

- Tình huống địa phương vượt xa sự dự liệu của chúng ta, nếu dựa theo tiêu chuẩn chế định lúc ban đầu, có thật nhiều trang bị tại địa phương căn bản không có bán, chỉ có thể đặt hàng từ nơi khác, lúc trước em cùng An Thiến các nàng đã tính toán một chút, tài chính dự toán ban đầu căn bản không đủ đáp ứng mục tiêu chế định…

- Không phải đâu, ba ngàn năm trăm vạn còn chưa đủ?

Nghe được lời của Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành thật sự bị hoảng sợ, kêu lên:

- Chỉ xây dựng lại mấy con đường cùng vài ngôi nhà ký túc xác với căn tin trường học thôi ah?

Trong lý giải của Diệp Dương Thành, số tài chính ba ngàn năm trăm vạn đi làm vài chuyện xây dựng như vậy hẳn phải dư dả mới đúng, theo kế hoạch tính toán ban đầu, mọi người cũng cảm thấy như thế, vì sao hiện tại chạy tới địa phương, lại phát hiện tài chính không đủ?

- Kỳ thật lúc ban đầu em cũng nghĩ là đủ rồi.

Nghe được ngữ khí kinh ngạc của Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny cười khổ một tiếng, dừng một chút nói:

- Nhưng trong vấn đề chiều dài con đường cùng hoàn cảnh sửa đường khi tính toán lại đã xảy ra lệch lạc nghiêm trọng, trong dự tính ban đầu của chúng ta, thi công sáu con đường xi măng tổng cộng một ngàn bảy trăm vạn…

- Hiện tại đây?

Diệp Dương Thành mơ hồ cảm nhận được một tia không thích hợp, tựa hồ đúng là xuất hiện vấn đề lớn, nhưng đây không chỉ là một hành động làm việc thiện đơn giản, còn là một nhiệm vụ, cho dù biết phía trước là hắc động hắn cũng chỉ có thể cắn răng bỏ tiền vào trong đó.

- Tình huống hiện tại chính là, hoàn cảnh địa chất nơi này đại đa số đều là đất xốp, mỗi khi gặp trời mưa sẽ phát sinh sự kiện đất đá trôi, thi công đường trong hoàn cảnh này rất khó, cũng may chính phủ địa phương đã đáp ứng cung cấp ủng hộ mạnh mẽ cho chúng ta, chọn lựa ra phương án cùng kế hoạch thi công thích hợp.

Lâm Mạn Ny nhẹ giọng nói:

- Vấn đề mấu chốt hiện tại là chiều dài sáu con đường núi này đã vượt xa dự tính của chúng ta, ban đầu chúng ta tính toán là 80km, tính cả những phương tiện đồng bộ bên đường, tổng tài chính dự toán là một ngàn bảy trăm vạn…

- Hiện tại thì sao?

Diệp Dương Thành nhu nhu huyệt thái dương, cau chặt mày.

- Hiện tại cần thi công sáu con đường, theo tính toán ít nhất là 165km, hơn nữa địa hình, địa chất, địa mạo càng thêm khó khăn, ít nhất cần năm ngàn vạn mới có thể làm tốt sáu con đường này.

Lâm Mạn Ny báo ra con số chính nàng cũng phải líu lưỡi, nàng suy nghĩ, có lẽ khi Diệp Dương Thành nghe con số này sẽ lựa chọn giảm bớt số đường thi công hoặc là…

- Năm ngàn vạn, cho dù là tám ngàn vạn hay là một trăm triệu đường cần sửa vẫn phải sửa.

Vượt ngoài suy đoán của Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành cơ hồ không chút do dự mở miệng nói:

- Khổ ai cũng không thể khổ bọn nhỏ đến trường, số tiền còn lại anh sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng điều động tới, em cứ việc buông tay mà làm.

- A Thành…

Nghe câu trả lời như đinh đóng cột của hắn, nhất thời trong lòng Lâm Mạn Ny cảm xúc lẫn lộn, nhẹ nhàng hô hắn một tiếng, liền trầm mặc xuống, hồi lâu nàng mới nói:

- Nếu thật sự quá cố hết sức, anh…

- Yên tâm đi.

Diệp Dương Thành hít vào một hơi, cười nói:

- Chút tiền ấy còn chưa làm khó được anh, có anh ở đây, em cứ buông tay đi làm là được, nhưng phải nhớ một điều, thà rằng dùng nhiều tiền cũng không nên làm ra công trình bã đậu.

- Em…

Lâm Mạn Ny nhất thời vắng lặng, nhìn thấy thái độ kiên định của Diệp Dương Thành, nàng còn có thể tiếp tục nói gì đây? Nàng gật đầu đáp ứng, sau một lúc cúp điện thoại, chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn mới được.

Nhưng đã có tài chính ủng hộ, rất nhiều vấn đề đã không còn là vấn đề, hiện tại việc nàng cần làm chính là tận tâm tận lực làm tốt chuyện này, giao cho Diệp Dương Thành một câu trả lời hoàn mỹ.

- Lâm Mạn Ny…cô cần cố gắng lên ah!

Vừa cúp điện thoại quay người, trong lòng Lâm Mạn Ny hô to, tự cổ vũ chính mình.

Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành sắc mặt nghĩ ngợi, bộ dáng cau mày giống như đang tự hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.