🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Một vụ án lại kéo dài hơn hai mươi ba năm lại chưa từng có chút tiến triển, sai là ở chúng tôi, là cơ quan chính phủ, thỉnh chư vị yên tâm, hôm nay tôi nhất định cấp cho Mã Thải Thải lời công đạo!

Lại thêm hai lần dập đầu, thanh âm thật vang, bái thật nặng, mọi người có mặt đều phát mộng, ước chừng yên lặng hơn mười giây sau, mới có người dẫn đầu vỗ tay, thanh âm tiếng vỗ tay vang rền cả con đường nhỏ.

Nhìn Hoàng Nhân Trí quỳ trên mặt đất, nghe lời hắn nói, trong lòng Diệp Dương Thành không khỏi nhớ đến lời đánh giá về người này của Dương Đằng Phi, thái độ làm người tròn trịa, xử sự phi thường lão luyện, khó được chính là hắn còn có một tấm lòng chân tâm thật ý làm việc vì dân.

Một vị cục trưởng phân cục công an như vậy, nhìn chung cả huyện Ôn Nhạc suốt mấy chục năm qua ngẫu nhiên có được một người như thế, nhưng cũng sẽ bị người dùng tốc độ nhanh nhất kéo xuống ngựa, hoặc bị gạt bỏ đẩy tới một vị trí phi thường xấu hổ, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi huyện Ôn Nhạc.

Nói tóm lại Diệp Dương Thành tương đối hài lòng với Hoàng Nhân Trí, mặc kệ hắn quỳ xuống diễn kịch cũng tốt, thành tâm cũng thế, thử hỏi có mấy vị cục trưởng cục công an dám quỳ rạp trước mặt hai vị lão nhân gia đầu bạc ngay trước mặt nhiều người như thế?

Hơn nữa mở miệng còn thừa nhận vụ án của Mã Thải Thải không thể điều tra được hung thủ trong thời gian thật dài chính là sai lầm của cơ quan chính phủ? Bất kể nói như thế nào, đây là một vị quan chức thật tâm làm việc cho dân, đối với quan tốt như vậy, Diệp Dương Thành thật không để ý đề bạt hắn đi lên cao hơn.

Sau một phen tỏ ý xin lỗi người của Mã gia, Hoàng Nhân Trí đứng dậy, đưa tay chỉ tới ba anh em Chu gia ở phía xa, lại nói:

- Ba người kia chính là kẻ bị tình nghi phạm tội, tôi hi vọng mọi người có thể khống chế được cảm xúc…

- Chúng tôi là kẻ tình nghi phạm tội?

Thanh âm Hoàng Nhân Trí không thấp, ba anh em Chu gia nghe thật rõ ràng, sự tình đến lúc này nếu bọn hắn còn trầm mặc, chờ đợi bọn hắn chỉ có con đường chết, thay vì nhắm mắt chờ chết, không bằng liều mạng chối tội.

Nghĩ tới đây, Chu Tương Thành nhảy dựng lớn tiếng nói:

- Tôi căn bản không biết các người đang nói cái gì, dựa vào điều gì nói chúng tôi là kẻ tình nghi phạm tội?

Nói xong không đợi người khác phản bác, hắn đã nhìn qua Vương Tuệ Tuệ nói:

- Cô ta là con dâu của Chu gia, tôi thừa nhận Chu gia đối đãi nàng không tốt, nhưng chỉ bằng lời nói một mình nàng, lại định tội chúng tôi sao? Tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi, đây là một âm mưu, là do tiện nhân này vì trả thù Chu gia mà tỉ mỉ thiết kế âm mưu!

Thanh âm thật vang, mọi người nghe thật rõ ràng, Hoàng Nhân Trí cũng hơi sững sờ, tuy hắn khuynh hướng Diệp Dương Thành, nhưng hắn không thể không thừa nhận lời của Chu Tương Thành cũng có lý.

Lời phản bác mạnh mẽ của Chu Tương Thành làm cho người Chu gia ủng hộ, Trần Mỹ Hồng cũng không muốn chồng mình bị người chụp mũ là kẻ sát nhân, mở miệng nói:

- Vương Tuệ Tuệ nói chồng tôi, đại bá cùng tam thúc sát hại Mã Thải Thải, xin hỏi có chứng cớ sao?

Ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Vương Tuệ Tuệ đang đứng cạnh Diệp Dương Thành, lập tức mọi người đều đưa mắt nhìn về phía nàng.

Đối mặt với áp lực cực lớn thình lình xảy ra, Vương Tuệ Tuệ theo bản năng lui về phía sau, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành mang theo thần sắc xin giúp đỡ.

Quả nhiên, Diệp Dương Thành khẽ hừ một tiếng, nhấc chân đi về hướng Chu gia đại bá.

Nhìn thấy hành động của hắn, mọi người đều ngừng thở, bọn họ biết nếu không lấy ra được chứng cớ xác thực, dù có nhiều người hơn nữa thì có năng lực làm gì được ba anh em Chu gia?

- Anh…anh muốn làm gì?

Sắc mặt hai anh em Chu gia biến đổi, tuy quát hỏi nhưng không tự chủ được lui về phía sau.

Chứng kiến phản ứng của hai người, Diệp Dương Thành bật cười lớn, nói:

- Chớ khẩn trương, tôi chỉ muốn nói vài câu với hắn.

Diệp Dương Thành gọi Nhung Cầu ngăn chặn hai người, sau đó đi tới trước mặt Chu gia đại bá, khoát tay lên vai hắn:

- Chúng ta nói chuyện vài câu…

Chu gia đại bá không phản kháng, tùy ý Diệp Dương Thành ôm vai hắn đi sang một bên, sau đó mọi người đều nhìn thấy Diệp Dương Thành trò chuyện với hắn…ít nhất theo mặt ngoài nhìn qua chứng thật là như vậy.

Sau ba phút khẩn trương chờ đợi, Diệp Dương Thành vỗ vai Chu gia đại bá, lớn tiếng nói:

- Tự ông nói đi.

- Là…là tôi…

Trong ánh mắt soi mói của mọi người, Chu gia đại bá run rẩy thân hình, quỳ sụp xuống:

- Mã Thải Thải, là chúng tôi giết!

- Đại ca!

Hai anh em Chu gia sắc mặt như tro tàn, thất thanh thét chói tai.

Mà những hương dân Trí Nhân hương cùng đi tới, ngay khi Chu gia đại bá gật đầu nhận tội, cùng gào lên:

- Ba tên súc sinh, giết bọn hắn!

Trong lúc nhất thời, tình cảm quần chúng tại hiện trường trào dâng…

Sau khi Chu gia đại bá quỳ xuống nhận tội, Trần Mỹ Hồng liền biết nhà này chỉ e rằng không còn giữ được, kết cục duy nhất của Chu gia chính là phá thành mảnh nhỏ, triệt triệt để để nhà tan cửa nát, không ai biết Diệp Dương Thành rốt cục đã nói gì với Chu gia đại bá, nhưng cũng không ai cho rằng Diệp Dương Thành đã có hành động gì mờ ám.

Dù sao khi Diệp Dương Thành nói chuyện với Chu gia đại bá, không rời khỏi tầm mắt của mọi người, mà nói chuyện quang minh chính đại, cuối cùng bọn họ tận mắt nhìn thấy Chu gia đại bá quỳ dưới đất nhận tội.

Chỉ bằng nhóm công an của Hoàng Nhân Trí căn bản không ngăn trở được quần chúng đang phẫn nộ xúc động, nhất là Mã Niệm Thải, hắn mở ra mảnh vải trắng, lộ ra một cây gậy gỗ có một đầu màu đỏ sậm thật cũ kỹ, rít gào lên, như phát điên đột phá hàng rào ngăn trở của công an, quơ gậy gỗ hung khí từng dùng đâm vào âm hộ Mã Thải Thải đánh thẳng về phía ba anh em Chu gia.

Trên trăm nam nhân nhào lên quyền đấm cước đá, đợi khi công an can thiệp được đám người, đem ba anh em Chu gia mang đi ra thì ba người đã hấp hối.

Mọi người tại hiện trường bị đưa tới đồn công an trấn Bảo Kinh nhận điều tra, nhưng Diệp Dương Thành cùng Vương Tuệ Tuệ vốn là nhân chứng chủ yếu nhưng chỉ đi qua sân khấu sau đó rời khỏi đồn công an, sau khi họ rời đi chưa đầy nửa giờ, tin tức huyết án phát sinh hai mươi ba năm trước tại Trí Nhân hương được phá án như một trận gió lớn thổi khắp cả trấn Bảo Kinh…

Đến tận đây vụ án Chu gia chính thức hạ màn, chờ đợi anh em Chu gia cùng Chu Vệ Quân là pháp luật nghiêm trị, nên tử hình thì tử hình, nên ngồi tù thì ngồi tù, không ai trốn thoát.

- Em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ nhi đồng sinh ra đi.

Sau khi rời khỏi đồn công an, Diệp Dương Thành chở Vương Tuệ Tuej cùng cha mẹ nàng quay về Vương gia, ngồi trong phòng khách lầu một, Diệp Dương Thành nói:

- Phỏng chừng vụ án Chu Vệ Quân rất nhanh sẽ thẩm phán, đem chuyện này xử lý tốt, chờ sau khi nhi đồng sinh ra anh sẽ an bài em đến công ty của anh đi làm, sau khi quen thuộc một khoảng thời gian…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.