🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, ngay khi cha Chu Vệ Quân còn chưa kịp hoàn hồn, đã đem mẩu thuốc lá đã đứt thành hai đoạn nhét vào miệng hắn, lại vỗ vỗ gò má hắn, nhìn hắn nhoẻn miệng cười:

- Tôi nghe nói, khi tên súc sinh Chu Vệ Quân đang tra tấn Tuệ Tuệ, ngoại trừ đứa con gái của ông, ông là người cười vui vẻ nhất phải không đây?

- Tôi…

- Ba!

Ngược tay tát tới, trực tiếp đánh đầu óc cha Chu Vệ Quân choáng váng, nhưng Diệp Dương Thành không hề có chút ý tứ sẽ dừng tay.

- Một tát này đánh ông già mà không kính!

Trên mặt Diệp Dương Thành lộ vẻ cười lạnh, quạt một cái tát xoay người lại tát tới.

- Ba!

- Một tát này đánh cho ông biết đừng vui sướng khi thấy người gặp họa!

- Ba!

- Một tát này đánh ông lòng lang dạ sói!

- Ba!

- Một tát này đánh ông thấy lợi quên nghĩa!

- Ba!

- Một tát này…

Bị tát tai liên miên không dứt của Diệp Dương Thành, cha của Chu Vệ Quân chỉ còn biết đón nhận mà không có lực đánh trả.

Cha Chu Vệ Quân run rẩy chân tây lảo đảo lui về phía sau, nhưng Diệp Dương Thành không có ý định buông tha cho hắn, tiếp tục bước lên đánh, toàn bộ đều trút lên mặt của hắn.

Ngay khi Diệp Dương Thành đánh tát tai thứ mười bốn, Chu Vệ Quân đột nhiên nổ bạo nhảy dựng lên, trong tay cầm cục đá, thần tình oán độc rít gào:

- Con mẹ nó tao liều mạng với mày!

- Liều mạng mẹ ngươi!

Hung hăng đem một cái tát đánh ngã cha Chu Vệ Quân xuống đất, Diệp Dương Thành quay phắt người lại vung tay tát tới.

- Ba!

Một tiếng vang giòn, tuyệt đối là cái tát mạnh nhất từ trước tới nay, Chu Vệ Quân căn bản không hề có chút cơ hội xuất thủ đã bị một cái tát kia đánh bay ra ngoài.

- Phanh!

Nặng nề rơi xuống khoảng cách ba thước xa, thậm chí còn nghe được thanh âm xương cốt gãy.

Nội tạng bị thương tổn, Chu Vệ Quân thậm chí không cơ hội kêu thảm thiết đã lệch đầu hôn mê.

- Ai còn muốn cùng tao liều mạng?

Thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn lướt qua người của Chu gia, trong mắt hắn lóe lên vẻ tức giận làm Chu gia hoảng sợ tới mức co đầu rụt cổ, không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, chỉ sợ Diệp Dương Thành đem mục tiêu tập trung lên người mình.

Mà lúc này, Vương Tuệ Tuệ rốt cục có phản ứng, sau một phen khẩn trương giãy dụa, nàng nhỏ giọng nói:

- Lão ca…hay là…

- Chuyện này không để yên!

Không đợi nàng nói hết lời, từ một ngõ tắt nhỏ đối diện cửa Chu gia truyền ra tiếng rít gào như bệnh tâm thần của một nữ nhân:

- Tụi mày một người cũng đừng hòng chạy!

Thanh âm hạ xuống, Diệp Dương Thành nhìn lại, chợt thấy một nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc quần bò màu lam, áo da màu đen tay cầm con dao nhảy đi ra, dùng ánh mắt tức giận tập trung trên người hắn…

- Đây là?

Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Tuệ.

- Chị ruột của Chu Vệ Quân, Chu Vệ Bình…

Vương Tuệ Tuệ khẽ cắn môi nói.

- Vương Tuệ Tuệ mày là tiện nhân, tao chỉ biết mày ra ngoài thông đồng nam nhân đúng không? Bổn sự phải không? Mang theo dã nam nhân tới khóc lóc om sòm phải không? Ngày hôm qua lòng dạ Vệ Quân mềm, không đem mày giết chết…

Chu Vệ Bình cầm con dao nhằm phía Vương Tuệ Tuệ, miệng chửi rủa:

- Hôm nay kẻ làm chị như tao làm thịt mày với dã nam nhân của mày, cho tụi mày làm quỷ uyên ương đi, một mình lão nương hợp hai người tụi mày, đáng giá…

- A…

Vương Tuệ Tuệ bị vẻ điên cuồng của Chu Vệ Bình hăm dọa, lắc mình tránh né.

Vừa đúng lúc này, Chu Vệ Bình đã vọt tới chỗ đứng vừa rồi của nàng, vung con dao…

- Đem cái miệng rách của cô phóng sạch sẽ một chút!

Diệp Dương Thành nghe ả đàn bà này mắng mình là dã nam nhân, liền sôi gan, mạnh mẽ siết chặt cổ tay của nàng, khống chế con dao, trầm giọng nói:

- Đừng ép tôi đánh đàn bà!

- Tao phi, mày cho mày là…

- Ba!

Diệp Dương Thành buông lỏng cổ tay Chu Vệ Bình, nhưng đồng thời tay phải quạt thẳng vào mặt cô ta.

Diệp Dương Thành căn bản không chút lưu tình với nữ nhân, một cái tát quất lên mặt nàng lập tức đánh sưng phồng lên.

Chu Vệ Bình vừa nhảy ra liền bị một cái tát đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất hừ một tiếng cũng lập tức hôn mê.

Diệp Dương Thành đứng nguyên tại chỗ hít vào một hơi, mấy người của Chu gia biểu hiện nổi bật nhất đều bị trừng giới, như vậy kế tiếp nên giảng đạo lý.

Người khác nếu giảng đạo lý không thông liền sử dụng bạo lực, nhưng Diệp Dương Thành dùng bạo lực trước khi giảng đạo lý, đem người của Chu gia phục tùng, như vậy dễ dàng nói đạo lý hơn không phải sao?

Một phen trừng trị của hắn quả thật đem người Chu gia sợ tới mức câm như hến, lại có Nhung Cầu ở một bên như hổ rình mồi, bọn hắn càng không dám có chút dị động.

Chu Vệ Quân, cha của Chu Vệ Quân, Chu gia đại bá cùng Chu Vệ Bình nằm dưới đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, rơi vào trong tai người của Chu gia lại như ma chú, làm bọn hắn xem Diệp Dương Thành như ác ma.

Nhìn lướt qua bốn người Chu Vệ Quân, Diệp Dương Thành lấy ra đơn ly hôn nhìn người của Chu gia nói:

- Chính các người đã làm những chuyện xấu xa gì, trong lòng các người tự hiểu được, tôi cũng không muốn nhiều lời với các người.

Phẩy đơn ly hôn trong tay, Diệp Dương Thành nói:

- Trả lại toàn bộ đồ cưới cho Vương gia, nhi đồng thuộc về Tuệ Tuệ nuôi dưỡng, ký tên vào phần hiệp thương này, chuyện này sẽ bỏ qua, tôi cũng không tiếp tục tìm Chu gia phiền phức. Nếu các người còn khăng khăng một mực, đến lúc đó hối hận nhất định là các người.

Lúc này Trần Mỹ Hồng đột nhiên đi ra, nói nhỏ vài câu bên tai một nam nhân hơn ba mươi tuổi, liền nhìn về hướng chồng mình té nằm trên mặt đất, cắn răng ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Tôi thừa nhận trong chuyện Tuệ Tuệ kết hôn với Vệ Quân, là Chu gia có sai trước, nhưng hiện tại anh đánh chồng tôi, đại bá, con trai, con gái của tôi thành như vậy, chúng tôi sẽ không ký tên ly hôn.

- Không ký tên không sao.

Vượt ngoài dự liệu của Trần Mỹ Hồng, nghe cự tuyệt của bà nhưng Diệp Dương Thành không tức giận, ngược lại bật cười lớn, thu lại hiệp thương ly hôn, nheo mắt nói:

- Nếu đơn giản buông tha mấy tên súc sinh này, cũng quá tiện nghi cho bọn hắn.

- Anh…

Giờ khắc này đáy lòng Trần Mỹ Hồng đột nhiên hiện lên cảm giác phi thường bất an, nhưng vừa nghĩ tới mình mới gọi điện cho anh trai Trần Hải Bân, lại dằn nén nỗi bất an trong lòng, nhìn thẳng vào Diệp Dương Thành.

Mà Diệp Dương Thành híp mắt nhìn bà, lại thản nhiên nói:

- Cơ hội, tôi đã cho bà, đến lúc đó cũng đừng nên oán trách tôi không cho Chu gia cơ hội sửa sai hối lỗi.

Diệp Dương Thành nếu không phải đã xác định cấp bậc thiện ác của người Chu gia, hắn cũng không làm ra chuyện bạo lực như vậy.

Nhìn Trần Mỹ Hồng đang cố gắng trấn định, Diệp Dương Thành quay người đi tới bên cạnh Vương Tuệ Tuệ cúi người nói bên tai nàng:

- Em tra xét một chút trí nhớ của cha chồng cùng đại bá kia, xem trước kia bọn hắn có phải đã từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý hay không…

- A?

Vương Tuệ Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng thấy hắn mỉm cười, cũng không giải thích với nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.