🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Đông Mai nhanh chóng bán hắn hoàn toàn cho Tạ Hiểu Di làm Diệp Dương Thành ngạc nhiên giây lát sau hiểu ra. Diệp Dương Thành thông cảm lý do Lâm Đông Mai nói những lời đó, hắn không hề trách nàng, ngược lại qua đó thấy được nàng quan tâm Lâm Mạn Ny nhiều cỡ nào.

Còn về thân phận ngoài sáng bị lộ thì không ảnh hưởng gì Diệp Dương Thành, sự thật là hắn chưa từng có ý định giữ kín. Như lúc trước Diệp Dương Thành suy nghĩ, cao điệu hợp lý đôi khi đem lại hiệu quả không tệ.

Như bây giờ nghe Tạ Hiểu Di nói, Diêu Tông Mộc trợn tròn mắt, rất giật mình nhìn Diệp Dương Thành đang cười khổ, lại ngó thê tử ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hắn.

Diêu Tông Mộc nuốt nước bọt khan:

- Dương Thành giỏi thật.

- Bản lĩnh lớn nhỏ không phải mấu chốt.

Tạ Hiểu Di cười nói:

- Quan trọng là Dương Thành có tấm lòng Bồ Tát hiếm có. Đông Mai nói với ta hội quỹ Mạn Ny đi làm là Dương Thành bỏ tiền túi ra thành lập đúng không? Gần nửa năm rót vào mấy ngàn vạn hoạt động từ thiện, không vì danh hay lợi, ở thời đại bây giờ người trẻ tuổi như Dương Thành rất hiếm hoi.

Diệp Dương Thành cười khiêm tốn:

- Bá mẫu còn khen nữa thì ta sẽ phổng mũi không thấy đường.

Diệp Dương Thành bưng ly nước trước mặt mình lên rót đồ uống vào, nói với Diêu Tông Mộc:

- Bá phụ, chút nữa ta phải lái xe nên đành lấy trà thay rượu...

Diêu Tông Mộc không giỏi giao thiệp nhưng trên bàn rượu thì gã rất hào sảng, đặc biệt hôm nay Tạ Hiểu Di không ngăn cản gã uống rượu, cộng với Lâm Mạn Ny nhăn nhó kêu một tiếng 'ba'. Tất cả cọng lại, máu dồn lên não, Diêu Tông Mộc liên tục nốc bia. Diệp Dương Thành đành lấy nước trái cây thay rượu uống từng ly với Diêu Tông Mộc.

Trong khi Diệp Dương Thành thuận lợi đổi đề tài thì trong phòng ăn hơi kỳ lạ. Hai nam nhân ngồi, một người cầm nước trái cây, một người cầm ly bia liên tục rót vào bụng. Hai nữ nhân ngồi sát tường, nhỏ giọng nói chuyện.

Tạ Hiểu Di luôn dùng ánh mắt từ mẫu nhìn Lâm Mạn Ny, xem nữ nhi thất lạc nhiều năm của mình. Sau khi mẹ con gặp mặt vẫn không thể giảm bớt tâm trạng áy náy, ngược lại càng đậ đặc hơn.

Vì Lâm Mạn Ny bất giác kể quá khứ lớn lên trong cô nhi viện, lúc nhỏ ăn cái gì, uống cái gì, chơi gì. Có vô số đề tài cho Lâm Mạn Ny nói, nàng cười tươi kể không chán.

Lâm Mạn Ny không biết lời nói vô tâm của nàng khiến Tạ Hiểu Di quyết tâm làm ra một quyết định rất lớn.

Tạ Hiểu Di bưng ly nước chanh, suy nghĩ đắn đo một lúc sau bỗng ngước lên nhìn Lâm Mạn Ny, biểu tình căng thẳng kêu tên nàng:

- Mạn Ny.

Lâm Mạn Ny đang kể cuộc sống trong cô nhi viện ngây ra:

- Dạ?

- Bây giờ hộ khẩu của con ở trong cô nhi viện đúng không?

Tạ Hiểu Di hồi hộp nhìn Lâm Mạn Ny, nhỏ giọng nói:

- Con... Có đồng ý chuyển hộ khẩu vào nhà không?

Lâm Mạn Ny giật mình kêu lên:

- A!

Lâm Mạn Ny bối rối liếc hướng Diệp Dương Thành ngồi cạnh mình, không đợi hắn nói gì nàng đã thỏ thẻ:

- Con... Con đã tròn mười tám tuổi...

Theo quy định pháp luật quốc gia, điều kiện nuôi cô nhi là tuổi chưa tròn muồi bốn tuần tuổi, bên nuôi tròn ba mươi lăm tuổi, không có còn. Lâm Mạn Ny hay vợ chồng Tạ Hiểu Di đều không đủ điều kiện.

Nghe Lâm Mạn Ny trả lời, Tạ Hiểu Di cười chua xót nói:

- Con là con gái ruột của ta, tại sao phải chuyển hộ khẩu bằng cách nhận nuôi?

Tạ Hiểu Di nói câu đó làm Lâm Mạn Ny ngây người. Trước không nói cách này có được không, chỉ nói mấy năm nay sống trong cô nhi viện, Lâm Mạn Ny đã xem nơi đó là nhà mình. Chuyển hộ khẩu là chuyện tốt, dù sao làm như vậy Lâm Mạn Ny sẽ có một mái ấm gia đình, nhưng...

Lâm Mạn Ny cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Con... Con không chuyển...

Giờ phút này, Diệp Dương Thành thấy rõ áy náy tràn ngập trong mắt Tạ Hiểu Di.

Diệp Dương Thành ngạc nhiên giây lát sau cười nói:

- Bá mẫu, Mạn Ny có chuyện hộ khẩu hay không chẳng quan trọng, chủ yếu là nàng chấp nhận gia đình bá mẫu. Có hộ khẩu hay không rất quan trọng sao?

Tạ Hiểu Di kinh ngạc nói:

- Ta...

Chấp niệm trong lòng Tạ Hiểu Di sẽ không vì câu nói của Diệp Dương Thành mà biến mất, nàng định nói gì thì bị hắn ngắt lời.

Diệp Dương Thành nói:

- Không giấu gì bá mẫu, lần này ta và Mạn Ny đến đây là có việc muốn nói với bá mẫu, chuyện ta và Mạn Ny kết hôn. Ta định tháng năm đính hôn, chờ quyết định hôn sự rồi nhận thiệp đỏ, hộ khẩu của Mạn Ny sẽ chuyển vào nhà chúng ta. Bây giờ bá mẫu kêu nàng chuyển hộ khẩu sang bên này không có nhiều ý nghĩa.

Diệp Dương Thành nói nhẹ nhàng, giọng diệu kiên quyết làm Lâm Mạn Ny đỏ mặt cúi đầu.

Tạ Hiểu Di, Diêu Tông Mộc ngạc nhiên nghe Diệp Dương Thành nói. Không khí trong phòng lặng im hơn mười giây sau đó vui vẻ trở lại.

Tạ Hiểu Di cười toe toét, gật đầu, nói:

- Là ta quá cố chấp, không dời thì thôi, chờ có dịp ta sẽ cùng bá phụ của ngươi chọn ngày lành đính hôn.

Diệp Dương Thành không có ý kiến, mỉm cười đồng ý:

- Vâng!

Diệp Dương Thành trịnh trọng nhìn Lâm Mạn Ny, ho khan vài tiếng, biểu tình nghiêm túc hỏi:

- Mạn Ny đồng chí, Diệp Dương Thành đồng chí trịnh trọng xin đính hôn với nàng, xin hỏi có phê duyệt không?

Mặt Lâm Mạn Ny đỏ rực như quả táo, nhăn nhó, nhỏ giọng khẽ ừ. Lâm Mạn Ny biểu hiện thẹn thùng làm Tạ Hiểu Di, Diêu Tông Mộc ôm bụng cười, tiếng cười to tràn ngập vui sướng và an ủi.

Trong không khí nhẹ nhàng, thoải mái, Diệp Dương Thành nói mấy câu quyết định việc đính hôn cùng Lâm Mạn Ny. Từ đính hôn vào tháng năm đổi sang giữa tháng bảy hoặc cuối tháng tám.

Bởi vì hai nhi nữ của Tạ Hiểu Di, Diêu Tông Mộc còn đi học, đệ đệ ruột Diệp Cảnh Long của Diệp Dương Thành và bạn gái cũng bận học. Từ giữa tháng bảy đến cuối tháng tám là lúc bọn họ nghỉ hè, tránh cho vì nguyên nhân nào đó mà không đến tham gia tiệc đính hôn được.

Diệp Dương Thành không muốn tiệc đính hôn của mình để lại chút tiếc nuối nào, hắn cố gắng biến nó hoàn mỹ nhất.

Ngồi trong nhà hàng đến ba giờ chiều, mẹ con Lâm Mạn Ny, Tạ Hiểu Di đã rất thân thiết. Lâm Mạn Ny còn kêu Diêu Tông Mộc cha ngọt xớt.

Chính thức xác định quan hệ xong Diệp Dương Thành định ở khách sạn nhưng bây giờ không còn cớ gì, đành hứa buổi tối đi Diêu gia ngủ. Tạ Hiểu Di còn hứa đêm nay từ Diêu Tông Mộc xuống bếp nấu bữa tối phong phú cho Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny.

Còn về việc làm như vậy có khiến thân bằng bạn tốt Diêu gia phản ứng dây chuyền hay không thì không đáng lo, vì quá khứ của Tạ Hiểu Di không phải bí mật giâu kín, đa số người đều biết chút ít tình huống trước khi hai người kết hôn.

Hiện giờ con gái ruột của Tạ Hiểu Di tìm thân, nói theo lời Diêu Tông Mộc là nữ nhi của lão bà lão Diêu ta thì tức là nữ nhi của lão Diêu ta, ai dám nói ra nói vào?

Chẳng những thế, Diêu Tông Mộc còn quyết định ngay tối nay không chỉ ăn bữa tiệc phong phú, còn kêu hết thân bằng bạn tốt trong nhà đến, làm bữa tiệc lớn xác định quan hệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.