🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay đêm kết hôn, khi thân bằng bạn tốt đi hết, người chồng hiện tại của Vương Tuệ Tuệ một mình đi nhà trọ ngủ. Lý do rất hoàn chỉnh, nói là Vương Tuệ Tuệ có bầu, gã thì uống rượu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không kịp hối hận.

Nhà chồng Vương Tuệ Tuệ có mấy gian phòng trống, bên trong đầy đủ giường chăn. Nếu chỉ vì không muốn quấy rầy Vương Tuệ Tuệ nghỉ ngơi có cần đi nhà trọ ngủ không?

Vương Tuệ Tuệ biết rõ chồng mình đi đâu, nhưng dù gì mới kết hôn, nàng không muốn nói gì thêm. Hôm sau chồng trở về nhà, Vương Tuệ Tuệ hỏi một câu, nói trên lầu còn phòng trống. Nhưng chồng nàng không lĩnh tình, cứ lấy cái cớ sứt sẹo này như cũ dăm ba ngày không thấy mặt người.

Trước khi kết hôn gã ngọt ngào dụ dỗ, hứa hẹn thề thốt đã biến mất hết vào đêm tân hôn. Tựa như những người từng nói lời ngọt ngào với Vương Tuệ Tuệ không phải là gã mà là người lạ khác.

Mang tiếng là vợ chồng nhưng thật ra không bằn người xa lạ, nhưng vì đứa con trong bụng, vì khao khát có gia đình, Vương Tuệ Tuệ luôn nhẫn nhịn cho đến một ngày...

Vương Tuệ Tuệ ưỡn bụng to đi tới cửa nhà mình, vừa lúc thấy chồng suốt đêm không về vừa lái xe trở về nhà.

- Vệ Quân, tối hôm qua ngươi đi đâu?

Vương Tuệ Tuệ bước xuống bậc thang, hỏi:

- Đêm hôm qua ta gọi ngươi mười mấy cuộc Điện thoại nhưng tại sao không bắt máy?

Nghe Vương Tuệ Tuệ gặn hỏi, Chu Vệ Quân trợn trừng mắt:

- Nữ nhân này cứ bép xép mãi không thấy phiền sao?

Chu Vệ Quân gắt giọng:

- Đã bảo nhiều lần là ta có chuyện, nàng đừng nhiều lời!

- Nhưng ta là vợ của ngươi!

Nghe Chu Vệ Quân trả lời gắt gỏng làm Vương Tuệ Tuệ tích lũy uất ức bao lâu nay như nước lũ tràn ra.

Mắt Vương Tuệ Tuệ đỏ lên, lớn tiếng nói:

- Là người vợ được Chu Vệ Quân ngươi cưới hỏi đàng hoàng!

Vương Tuệ Tuệ hét to làm Chu Vệ Quân biến sắc mặt nói:

- Tổ cha nó, có biết mất mặt không?

Chu Vệ Quân vung tay phải uy hiếp:

- Cút về nhà đi, nếu không ta đánh bây giờ!

Vương Tuệ Tuệ không lùi ngược lại tiến lên một bước:

- Ngươi đánh đi!

Hốc mắt Vương Tuệ Tuệ ửng đỏ rơi lệ, hét to:

- Ngươi đánh chết ta đi, Chu Vệ Quân! Coi như ta đã nhìn thấu ngươi!

- Tía nó, cứng cổ với ta sao?

Người Chu Vệ Quân đầy mùi rượu, từ khi Vương Tuệ Tuệ mang theo chiếc xe gả về cho gã thì Chu Vệ Quân không đi làm nữa, suốt ngày lái xe lấy cớ kiếm khách nhưng thật ra là chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu.

Đêm hôm qua Chu Vệ Quân ôm gái gọi ngủ trong nhà trọ, sáng sớm uống mấy hớp rượu, bị thiếu tiền nên gã quay về nhà tính lấy thêm. Chu Vệ Quân không ngờ bị Vương Tuệ Tuệ chặn trước cửa, cãi cọ vài câu làm gã thấy rất mất mặt, lại xem nàng trợn tròn mắt.

Bốp!

Một tiếng vang rõ to, Vương Tuệ Tuệ ngã ngồi dưới dất, gò má phải nhanh chóng sưng phù.

Vương Tuệ Tuệ ngồi thẫn thờ tại chỗ nhìn người chồng trên danh nghĩa, nàng bỗng hiểu ra nhiều điều.

Chu Vệ Quân không thèm nhìn Vương Tuệ Tuệ, gã đi vòng qua nàng, bước lên bậc thang. Khi sắp đến ngưỡng cửa, Chu Vệ Quân dừng bước, quay đầu lại.

Chu Vệ Quân cười khẩy nói:

- Nữ nhân ngốc, nàng cho rằng ta thích nàng sao? Không biết lấy gương goi bộ dạng của mình thế nào. Cảnh cáo nàng, sau này đừng xía vào chuyện của ta, nếu không... Hừ hừ.

Chu Vệ Quân để lại tiếng hừ lạnh đầy uy hiếp, gã nhẹ nhàng đi vào phòng.

Vùng biển cách quần đảo Okinawa ba trăm dặm hướng đông nam vốn không có hòn đảo gì, biển cả mênh mông vô bờ, sóng vỗ từng cơn. Trong bóng đêm tối tăm xòe tay không thấy ngón, biển cả đặc biệt lạnh lẽo.

Vầng trăng sáng trên bầu trời bị mây đen dày nặng che đậy, tiếng gió thổi vù vù qua mặt biển trống trải.

Trong thời tiết tùy thời đổ mưa to này ít có thuyền nào rời khỏi cảng, huống chi là ban đêm tối tăm?

Nhưng trong vùng biển này chẳng những có thuyền, không phải tàu hàng cỡ lớn mà chỉ là một số thuyền máy dập dềnh theo sóng biển như tùy thời sẽ bị lật úp, cực kỳ mạo hiểm.

Người đứng trên thuyền máy như không sợ chết, dùng chiếc thuền lắc lư, bàn chân như cắm rễ đứng vững vàng.

Đếm sơ có năm mươi mấy chiếc thuyền máy trong vùng biển này. Nhiều thì một chiếc thuyền có ba, bốn người đứng, ít thì một người. Hơn một trăm nam nữ đứng thẳng trên thuyền máy, mắt cùng nhìn về một hướng.

Trên bầu trời cách mặt biển ba mươi thước, nhìn từ xa như có một hạt châu đen lơ lửng. Quả cầu to cỡ nắm tay người lớn, không có thứ gì cố định, nó lơ lửng trong không trung.

Thời gian trôi qua từng phút giây, bề mặt hạt châu đen chậm rãi lóe ánh sáng xanh yêu dị. Đột nhiên có tám bóng đen xuất hiện giữa không trung, đúng là tám cái bóng, không có mặt, không có mắt, không có miệng...

Tám cái bóng hư vô đứng ở tám hướng khác nhau, chúng nó như khắc cùng một khuôn mẫu, không chỉ bề ngoài giống y như đúc mà tay cầm hồ lô cũng giống nhau.

Nhìn thấy tám cái bóng xuất hiện, những nam nữ đứng trên thuyền máy cùng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:

- Cung nghênh thánh chủ, thánh mẫu laị đến nhân gian!

Tám cái bóng cùng bật nắm hồ lô, miệng hồ lô nhắm vào hạt châu màu đen.

Vù vù vù vù vù!

Hơi thở lạnh lẽo thấu xương tràn ngập bên trên vùng biển, tám khí thể mông lung liên tục bay ra khỏi hồ lô tụ tập vào hạt châu màu đen. Ánh sáng xanh mặt ngoài hạt châu màu đen bỗng rực rỡ lên.

Trên bầu trời vốn là hạt châu màu đen biến thành màu xanh yêu dị, sau đó phủ một tầng sáng xanh làm người ta rét run. Khí thể màu xám trong hồ lô không ngừng rót vào hạt châu, ánh sáng xanh ngày càng rực rỡh ơn, gần như chiếu sáng nguyên vùng biển.

Hơn một trăm nam nữ quỳ trên thuyền máy tắm trong ánh sáng xanh, biểu tình càng thành kính hơn. Theo thời gian trôi qua, khí thể màu xám trong hồ lô bị tiêu hao hết sạch. Chút khí thể xám cuối cùng bay ra ngoài, hồ lô chứa khí thể bỗng chốc biến mất. Tám bóng đen cầm hồ lô biến thành ánh sáng đen chui vào hạt châu rực rỡ chói lòa.

Răng rắc!

Hạt châu màu đen ban đầu chợt phát ra tiếng nứt vỡ khe khẽ, không có vụ nổ kinh thiên động địa, không có cảnh tượng ma sa gió giật. Hạt châu màu đen vỡ ra, trên bầu trời chợt lộ ra một cái lỗ đen như mực. Ánh sáng xanh vụt tắt, cái lỗ đen lặng lẽ mở rộng.

Khi cái lỗ khuếch trương đủ cho một trái bóng xuyên qua thi gió lẹnh rít gào bay ra khỏi cái lỗ. Trong phút chốc lấy cái lỗ làm trung tâm, gần 1 km vùng biển tĩnh lặng lại, nước biển cuồn cuộn bỗng chốc bị đóng băng.

Khối băng to hoàn toàn ngưng kết, giây sau hơn một trăm nam nữ lại đồng thanh kêu lên:

- Cung nghênh thánh chủ, thánh mẫu lại đến nhân gian. Chúc thánh chủ, thánh mẫu nhật nguyệt đồng huy, vạn thọ vô cương!

Biểu tình hơn một trăm nam nữ thành kính, tiếng reo hò sục sôi tựa như tín đồ đang nghênh đón tín ngưỡng của mình giáng xuống.

Cùng với tiếng hô của hơn một trăm nam nữ, giọng nam nhân hơi ẻo lả truyền ra khỏi lỗ đen, tiếng cười to tràn ngập tự kiêu, ngông cuồng:

- Ha ha ha ha ha ha! Thần thì sao? Cũng không nhốt ta được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.