🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Mạn Ny cùn mười mấy đứa nhỏ thảo luận xong nàng nhếch môi cười, đứng thẳng dậy, cố gắng làm biểu tình nghiêm túc.

Lâm Mạn Ny nói với Diệp Dương Thành:

- A Thành, qua mười bảy người chơi nghiên cứu thảo luận thì chúng ta nhất trí cho rằng...

- Cái gì?

Diệp Dương Thành không hiểu ra sao, thắc mắc nhìn Lâm Mạn Ny và đám nhóc đứng bên cạnh nàng cười khúc khích, hắn có cảm giác không ổn.

Lâm Mạn Ny giang hai tay:

- Ngươi nên làm diều hâu!

Đám nhóc cười xếp hàng sau lưng Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành thấy ảnh này suýt té ngã.

Trời, ra là trò diều hâu bắt gà con.

Đêm nay Diệp Dương Thành chơi điên cuồng. Lâm Mạn Ny xúi giục, Diệp Dương Thành buông dè dặt người lớn, diều hâu bắt gà con chỉ là khai vị, ném khăn tay, cảnh sát bắt cướp, đấu gà mới là bữa chính.

Tiếng cười của đám nhóc khiến Diệp Dương Thành quên mất các buồn phiền,chìm trong không khí ngây thơ hồn nhiên, chơi thật vui.

Diệp Dương Thành quên đi giọng vịt cồ của mình, gân cổ hú:

- Ô... Muội muội hãy to gan đi về phía trước đi... A... Đừng quay đầu...

Đây là đêm điên cuồng và buông thả. Bữa tiệc kết thúc, Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny đi khách sạn mướn phòng càng điên hơn. Mãi đến chín giờ sáng hôm sau, Diệp Dương Thành ngủ một đêm tinh thần hưng phấn vén chăn bước xuống giường làm động tác vỗ ngực mấy lần, duỗi người. Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny ngủ say, hắn mỉm cười.

Diệp Dương Thành nhẹ nhàng khom người đắp chăn cho Lâm Mạn Ny, hắn ngồi xuống sofa, nhìn gợi ý Cửu Tiêu thần cách ngày hôm qua không rảnh xem.

- Cường hóa thành công!

- Chó tàng Ngao: Động vật chó lai cường hóa chung cực, bẩm sinh tính bướng bỉnh cương cường. Cao 90cm, nặng: 48kg. Trạng thái: Cực kỳ hưng phấn. Tốc độ chạy nhanh: 420km/1h. Thời gian cực hạn tốc độ chạy: Mười hai tiếng. Tuổi thọ: Ba trăm hai mươi năm. Sức cắn: 1880kg. Độ phù hợp người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách: Chung cực. Nắm giữ kỹ năng đặc biệt: Chớp mắt tăng gia tốc, thống ngự vạn thú.

Diệp Dương Thành xem xong số liệu cường hóa chung cực của Nhung Cầu, kế bá chủ biển cả mực đại vương Tiểu Ô, Đại Ca ruồi trâu vua loài sâu, hắn lại chế tạo một thú vương trên đất liền: Nhung Cầu Tàng Ngao.

Kỹ năng đặc biệt chớp mắt tăng gia tốc không có giá trị gì, nhưng thống ngự vạn thú đủ để Nhung Cầu ngồi vững trên ngia vua thú vương. Mực đại vương Bảo Kinh Trấn có thể thay thế Diệp Dương Thành quản lý đại quân sinh vật biển, Đại Ca ruồi trâu giúp đỡ hắn chỉ huy đại quân côn trùng. Tiểu Ô hay Đại Ca ruồi trâu đều có một đặc điểm giống nhau, đó là...

- Giao lưu!

Mắt Diệp Dương Thành sáng rực, tâm tình kích động. Đại Ca ruồi trâu, Tiểu Ô có thể giao lưu với Diệp Dương Thành, tuy cách thức khác nhau nhưng kết quả tương tự. Nếu Nhung Cầu nắm giữ năng lực đặc biệt thống ngự vạn thú vậy phải chăng nó có thể giao lưu câu thông cùng Diệp Dương Thành?

Nếu Nhung Cầu làm được điều này, lực lượng của Diệp Dương Thành lại tăng tiến một bước, kế hoạch xây dựng dại quân lục chiến đã có mặt mày.

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành khó thể kiềm nén tâm tình. Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn Lâm Mạn Ny còn nằm ngủ trên giường, hắn đứng lên khỏi sofa. Diệp Dương Thành bước tới gần Lâm Mạn Ny, khom lưng nhẹ hôn mặt nàng. Diệp Dương Thành định đi sớm về sớm thì Lâm Mạn Ny tỉnh dậy, mắt mông lung.

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- A Thành... Mấy giờ rồi?

Diệp Dương Thành sửng sốt giơ cổ tay xem đồng hồ, thuận miệng trả lời:

- A, chắc chín giờ rưỡi.

Diệp Dương Thành định kêu Lâm Mạn Ny ngủ tiếp thì nàng vén chăn ngồi bật dậy.

Thật là xuân quang tràn ra, đừng nói quần áo, ngay cả đồ lót của Lâm Mạn Ny không biết bị Diệp Dương Thành cởi ném đi đâu. Da thịt trắng nõn, bụng phẳng, không lớn không nhỏ vừa vặn...

Cộng với sáng sớm Lâm Mạn Ny thức dậy vô tình lộ ra dáng vẻ lười biếng, tất cả kết hợp lại dụ người phạm tội. Trong khoảnh khắc này đầu Diệp Dương Thành nóng lên, hắn nhào lên giường định hoạt động buổi sáng thì bị Lâm Mạn Ny đẩy ra.

Lâm Mạn Ny nhìn ánh mắt nóng cháy của Diệp Dương Thành, nàng bản năng kéo chăn che người, gò má hây hồng.

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- Ta nên đi thay ca chỗ... Lâm mụ mụ.

Hiếu thảo, hiếu thảo là nhất. Nghe Diệp Dương Thành nói, Diệp Dương Thành còn làm gì được? Diệp Dương Thành cười ngại ngùng, ngoan ngoãn đứng dậy, ân cần nhặt quần áo cho Lâm Mạn Ny. Diệp Dương Thành không quá thành thật sờ soạng vài chỗ làm Lâm Mạn Ny cười khúc khích.

Diệp Dương Thành sờ đã tay xong lệch xệch vào phòng vệ sinh, đánh răng súc miệng. Khi Diệp Dương Thành đi ra Lâm Mạn Ny đã mặc quần áo ngay ngắn.

Nhìn tròng mắt lưu manh của Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny xụ mặt nói:

- A Thành, ta phát hiện ngươi trở nên xấu xa.

Diệp Dương Thành thu tầm mắt về ngay, bày ra bộ dạng nghiêm túc nói:

- Có không?

Diệp Dương Thành sờ cằm, trầm ngâm nói:

- Có lẽ là nàng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhìn lầm đi...

Mười giờ trả phòng khách sạn, Diệp Dương Thành lái xe đưa Lâm Mạn Ny đến cổng bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện

Diệp Dương Thành do dự một lúc sau nói với Lâm Mạn Ny:

- Mạn Ny, đoạn thời gian tiếp theo có lẽ ta sẽ đi công tác.

Lâm Mạn Ny mới hưởng thụ thời gian hai người nghe vậy sửng sốt:

- A?

Lâm Mạn Ny thấy vẻ mặt Diệp Dương Thành xin lỗi thì cười tự nhiên, rướn người, hếch cằm nhẹ hôn gò má Diệp Dương Thành.

Lâm Mạn Ny nói:

- Không sao, đi xa nhớ chú ý thời tiết thay đổi, nếu lạ nước lạ cái khó chịu trong người nhớ đi bệnh viện khám, biết chưa?

Diệp Dương Thành nhẹ gật đười, cười cười.

Lâm Mạn Ny không bao giờ hỏi Diệp Dương Thành muốn đi đâu, làm gì. Diệp Dương Thành rất cảm động điều này, hiểu ý người không chỉ mặt ngoài, quan trọng là từng giây từng phút vô tình toát ra. Diệp Dương Thành xem Lâm Mạn Ny là thê tử của mình, dù giữa hai người chưa có danh phận.

Lâm Mạn Ny cầm túi xách chuẩn bị xuống xe, Diệp Dương Thành ngồi ở ghế lái đột nhiên nói:

- Mạn Ny, chờ ta trở về sẽ cùng nàng đi Cù Hằng thị thăm nhạc mẫu, sau đó chúng ta đính hôn đi?

- A?

Lâm Mạn Ny một chân đạp mặt đất, nàng cứng người lại, sau đó cười rạng rỡ.

Lâm Mạn Ny quay đầu lại, gật mạnh đầu:

- Được... Được.

Diệp Dương Thành thấy hốc mắt Lâm Mạn Ny đỏ ửng, giọt lệ sắp tràn ra. Trước khi Lâm Mạn Ny xuống xe, Diệp Dương Thành bắt chặt cổ tay nàng, xấu xa chu môi.

Lâm Mạn Ny nhìn hành động buồn cười của Diệp Dương Thành, nàng không kiềm được bật cười Lâm Mạn Ny vừa khóc vừa cười xuống xe, xoay người, cúi xuống nhẹ hôn môi Diệp Dương Thành.

Lâm Mạn Ny đỏ mặt nói:

- Ta chờ ngươi trở lại.

Hai người biểu hiện tình cảm thắm thiết làm bác sĩ thực tập khoa nhi Lưu Chính Khải tình cờ đi ngang trông thấy. Hôm qua Lưu Chính Khải vỡ tim hai lần chưa khép lại nát bấy.

Diệp Dương Thành nhìn theo Lâm Mạn Ny vào cổng bệnh viện, hắn nặng lòng công việc không ở lại lâu, xoay vô - Lăng lái xe chạy nhanh hướng Quang Minh cô nhi viện. Diệp Dương Thành cần xác định Nhung Cầu có làm được đến mức độ hắn mong chờ không? Nếu Nhung Cầu có thể thì Diệp Dương Thành không ngại xây dựng đại quân sinh vật lục địa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.